“Sáu mươi triệu một trăm, còn ai tăng giá không?”
“Sáu mươi triệu năm trăm”, lại là lão già lưng gù kia cứ thế hét cái giá tăng thêm năm triệu nguyên thạch.
“Bảy mươi triệu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, đây đã là giới hạn của hắn, vả lại đã tính cả phần đan dược kia, nếu trách chỉ trách trước đó hắn mua pháp khí và lư đồng mất quá nhiều nguyên thạch.
“Bảy mươi triệu năm trăm”, lão già lưng gù lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
“Haiz”, Diệp Thành thở dài, hắn cảm thấy xót xa, hắn đã tính ra lão già kia có tới tận chín mươi triệu linh thạch còn hắn chỉ có bảy mươi triệu, chênh nhau hai mươi triệu, đấu không lại lão ta.
“Tiểu tử, tiền của ngươi cũng nhiều đấy”, khi Diệp Thành còn đang tiếc nuối thì một giọng nói vang lên trong thần hải của hắn.
“Suýt thì quên mất cô”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn sang thư sinh đang lật sách ở cách đó không xa sau đó toét miệng cười: “Đại lão từ xa tới đây nhất định mang theo không ít tiền, cho ta vay một ít được không?”
“Tiền của cả gia tộc ta bị ngươi lấy đi sạch rồi”.
“Nói gì vậy chứ, vãn bối chỉ lấy có mấy chục triệu”.
“Sao, còn muốn lấy sạch kim khố của ta à?”, người thư sinh kia nói với giọng hào hứng và vẫn thản nhiên lật mở cổ thư.
“Vãn bối có ý định đấy nhưng cũng không có cái gan đấy”, Diệp Thành cười trừ.
“Ngươi có gì mà không dám”.
“Thôi những chuyện bên lề để sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654601/chuong-1695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.