Chương trước
Chương sau
“Sáu mươi triệu một trăm, còn ai tăng giá không?” 

 “Sáu mươi triệu năm trăm”, lại là lão già lưng gù kia cứ thế hét cái giá tăng thêm năm triệu nguyên thạch. 

 “Bảy mươi triệu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, đây đã là giới hạn của hắn, vả lại đã tính cả phần đan dược kia, nếu trách chỉ trách trước đó hắn mua pháp khí và lư đồng mất quá nhiều nguyên thạch. 

 “Bảy mươi triệu năm trăm”, lão già lưng gù lên tiếng, giọng nói khàn khàn. 

 “Haiz”, Diệp Thành thở dài, hắn cảm thấy xót xa, hắn đã tính ra lão già kia có tới tận chín mươi triệu linh thạch còn hắn chỉ có bảy mươi triệu, chênh nhau hai mươi triệu, đấu không lại lão ta. 

 “Tiểu tử, tiền của ngươi cũng nhiều đấy”, khi Diệp Thành còn đang tiếc nuối thì một giọng nói vang lên trong thần hải của hắn. 

 “Suýt thì quên mất cô”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn sang thư sinh đang lật sách ở cách đó không xa sau đó toét miệng cười: “Đại lão từ xa tới đây nhất định mang theo không ít tiền, cho ta vay một ít được không?” 

 “Tiền của cả gia tộc ta bị ngươi lấy đi sạch rồi”. 

 “Nói gì vậy chứ, vãn bối chỉ lấy có mấy chục triệu”. 

 “Sao, còn muốn lấy sạch kim khố của ta à?”, người thư sinh kia nói với giọng hào hứng và vẫn thản nhiên lật mở cổ thư. 

 “Vãn bối có ý định đấy nhưng cũng không có cái gan đấy”, Diệp Thành cười trừ. 

 “Ngươi có gì mà không dám”. 

 “Thôi những chuyện bên lề để sau hãy nói, người nói xem người có bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành xoa tay. 

 “Chỉ còn ba mươi triệu ba trăm”. 

 “Đủ rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, thêm bảy mươi triệu của hắn, đủ để đoạt được tinh không đồ. 

 “Còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lại cất lời, nói rồi không quên nhìn sang Diệp Thành. 

 “Chín mươi triệu”, Diệp Thành lên tiếng, hắn hùng hồn hét giá. 

 “Đúng là giàu có, Phách Mại Các đúng là ngoạ hổ tàng long”, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán xì xào và tiếng tặc lưỡi. 

 “Cũng tăng một mạch lên tám mươi triệu một trăm như thần chơi xỏ, hét cái giá như chơi vậy”. 

 “Đạo hữu quả là có lực”, lão già lưng gù kia cười u ám, bên trong đôi mắt đục ngầu còn hiện lên tinh quang sắc lạnh, đó là sát khí, chính là sát khí khủng khiếp đối với Diệp Thành. 

 “Có gì đâu”, Diệp Thành nhướng vai. 

 “Tinh không đồ thuộc về ngươi đó”, lão già lưng gù hắng giọng sau đó thu lại ánh mắt, trong đôi mắt còn loé lên hàn quang, chín mươi triệu là giới hạn của ông ta, ông ta thực sự không còn tiền nữa. 

 “Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu, chư vị còn ai tăng giá không?”, thấy lão già lưng gù từ bỏ, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười nhìn tứ phương, sau đó không quên liếc nhìn vào nhã gian trên lầu ba. 

 Bên dưới liên tiếp vang lên từng âm thanh tặc lưỡi nhưng không ai lên tiếng, chín mươi triệu linh thạch đối với bọn họ mà nói là cái giá trên trời. 

 Thấy bên dưới không ai nói gì, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười: “Đã không ai tăng giá thì tinh không đồ này sẽ thuộc về vị đạo hữu đây, buổi đấu giá của Vọng Cổ Tinh đến đây là kết thúc, mời các vị đạo hữu đấu giá được bảo vật mang nguyên thạch tới lĩnh bảo vật.” 

 Vậy là xong sao? 

 Rất nhiều người tỏ ra tiếc nuối nhưng dù sao cũng đã kết thúc rồi. 

 Mọi người lần lượt đứng dậy, ai nấy đều chép miệng, đây có lẽ là lần đầu tiên có một buổi đấu giá đặc sắc như vậy trong bao nhiêu lần bọn họ tham gia đấu giá, thần chơi xỏ xuất thế khiến bầu không khí kịch tính thấy rõ. 

 Nghĩ tới thần chơi xỏ, rất nhiều người bất giác nhìn sang nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ muốn thấy vị thần kia một lần. 

 Thế nhưng không một ai được như ý nguyện, mặc dù người của Lăng Tiêu Cung đến nhưng chỉ có Bích Du với lớp mạng che mặt và hai bà lão xuất hiện, ngoài ba người bọn họ ra thì không hề có người thứ tư. 

 Hừ! 

 Người của Quỷ Hoàng Tông bước đi còn không quên hắng giọng với Bích Du. 

 Lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng, hắn bị chơi xỏ đến mức không còn sức mà chống trả, tới bây giờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê. 

 Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại cau chặt mày vì hắn chính là tiêu điểm của rất nhiều Chuẩn Thánh, thậm chí là Thánh Nhân, nếu trách chỉ trách hắn đã có được tinh không đồ, rất nhiều người đã nảy sinh ý định muốn giết hắn đoạt đồ. 

 Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi bước vào nội đường của Phách Mại Các để lấy tinh không đồ và lư đồng thiên thuẫn. 

 Cẩn thận! 

 Bích Du truyền âm đến, giọng nói rõ vẻ lo lắng. 

 Ra ngoại thành đợi ta! 

 Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bước ra khỏi Phách Mại Các. 

 Phía sau hắn, không chỉ một người đi theo, người nào người nấy khí tức ẩn đi, rất nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh, cũng không thiếu Thánh Nhân. 

 Diệp Thành đương nhiên biết có người đi theo mình nên khoác lên mình một lớp áo choàng đen thong dong đi trên đường, gần như mỗi sạp hàng đều có bóng dáng của hắn và kéo theo cả đám người đi theo vòng mất vài vòng. 

 Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn đứng lại bên dưới tượng đá của Đông Hoàng. 

 Đây là vị Hoàng của Đại Sở, mặc dù là tượng đá nhưng hắn cũng tỏ ra vô cùng kính nể. 

 Không biết mất bao lâu, thư sinh nữ giả trang nam kia cũng đến, đứng bên dưới tượng đá tĩnh lặng quan sát, trong đôi mắt đẹp còn mang theo thăng trầm thời gian như thể nhận ra tượng đá Đông Hoàng. 

 Cẩn thận! 

 Người thư sinh khẽ truyền âm cho Diệp Thành. 

 Vãn bối biết rồi! 

 Diệp Thành mỉm cười, cuối cùn nhìn tượng đá lần nữa rồi rời đi, hắn đi lại trên con đường kia. 

 Cho tới khi đêm xuống, mười mấy bóng người đi theo Diệp Thành mới gặp nhau ở mười mấy ngã rẽ nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu. 

 Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi! 

 Ở một góc khuất Diệp Thành cởi bỏ lớp áo choàng, hồi phục lại diện mạo ban đầu, nếu không phải Tiên Luân Nhãn phong cấm thì hắn cũng sẽ không phải rắc rối như vậy. 

 Sau khi nhìn tứ phương, Diệp Thành mới bước chân vào dòng người. 

 Con đường của Thần Triều về đêm vẫn rất phồn hoà, người người qua lại tấp nập, phần lớn bọn họ đều tới để đấu giá còn cái danh thần chơi xỏ của Diệp Thành cũng được người ta lan truyền. 

 Thấy vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn bước ra khỏi cổ thành của Thiên Phủ Thần Triều. 

 Có điều hắn vừa ra khỏi thành trì và bước vào thiên không thì một bóng người ẩn trong vân đoan đã chặn đường hắn. 

 Đó là một tên thanh niên tóc bạc mặc y phục tím, thân mặc lớp áo choàng màu tím, đôi mắt sáng như vì sao, khí huyết súc sôi, tiên quang khắp cơ thể chói lọi, trông không khác gì một vị thần vương. 

 Người đó chính là Hoa Thiên, thần tử Thần Triều, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng. 

 “Hoa huynh tới đây để tiễn ta sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Hoa Thiên và không tỏ ra quá bất ngờ như thể hắn biết trước Hoa Thiên sẽ chặn mình ở đây vậy. 

 “Diệp Thành, đường xuống hoàng tuyền của ngươi sẽ không cô đơn đâu”, Hoa Thiên cười u ám. 

 “Là thần tử Thần Triều”, có lẽ sát khí Hoa Thiên quá mạnh nên kéo theo ánh mắt của các tu sĩ. 

 “Theo ta thấy thì tên Diệp Thành kia khả năng cao là thần chơi xỏ trong buổi đấu giá rồi”. 

 “Cái gì mà khả năng, là chắc chắn”. 

 “Chẳng trách mà Hoa Thiên lại chặn hắn, để tính sổ đây mà”. 

 “Thần chơi xỏ, vậy thì phải lưu lại mang về thờ thôi”, rất nhiều người lấy tinh thạch kí ức ra lạc ấn dung mạo của Diệp Thành trong đó, đó là thần nhân, là thần chơi xỏ có thể gạt cả trời cả đất, sự tồn tại thế này mang về có thể trừ tà cũng nên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.