Sạp hàng này không phải quá rộng, tuy nhiên lại rất nhiều đồ, đan dược, pháp khí, bí quyển, cần gì có nấy.
Còn chủ sạp hàng là một lão già trông có vẻ giảo hoạt, đầu tóc rối như tổ quạ, Diệp Thành nghi ngờ rằng chỉ cần là sạp hàng có bảo bối thì chủ sạp liệu có phải đều có đức hạnh kiểu này không.
“Tiểu hữu thật biết chọn đồ, chỗ lão phu cái gì cũng có”, lão già giảo hoạt vuốt râu lên tiếng.
“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lên tiếng, hắn cầm một cái đỉnh nhỏ lên, cái đỉnh này trông kì lạ, chỉ to bằng nắm tay, trông có vẻ rất bình thường, mộc mạc tự nhiên, có một đạo uẩn không thể nói thành lời.
Diệp Thành ưng cái đỉnh này vì hắn cũng có một cái đỉnh nhỏ trông giống vậy.
Cái đỉnh mà hắn có được do năm xưa hắn cùng Hùng Nhị đi Thiên Huyền Môn tham gia buổi đấu giá mà có, vì nó mà hai tên đã liên thủ xử lý một kẻ ở cảnh giới Chân Dương, hắn đã luyện ra một giọt máu ma từ cái đỉnh đó, lần đầu tiên hắn mở ma đạo cũng là vì giọt máu đó và nhờ vậy mà hắn có thể giết được Lã Chí.
Khương Thái Hư từng nói cái đỉnh đó không hề đơn giản.
Những năm nay Diệp Thành vẫn luôn mang nó theo mình, hắn biết cái đỉnh đó bất phàm, cũng không ngờ rằng có thể thấy một cái đỉnh giống y hệt ở đây.
“Một trăm nghìn nguyên thạch, không trả giá”, thấy Diệp Thành nhìn chăm chú, lão già kia lên tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654587/chuong-1681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.