Chương trước
Chương sau
Bầu trời đêm xa xăm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Bên trong sơn lâm cổ tinh, mùi thịt thơm lừng bay phảng phất. 

 Lão đạo râu dài lại bắc bếp đặt cái nồi sắt to lên và cho vào đó là một nồi thịt hầm tươi ngon. 

 Lại nhìn sang người thư sinh kia, tay cầm bình nước liên tục trút vào miệng Diệp Thành, chốc chốc còn lấy khăn đắp lên trán Diệp Thành, không hổ là một người chăm chỉ đọc sách thánh hiền. 

 “Hắn là tu sĩ, ngươi làm vậy có ích gì?”, lão đạo sĩ râu dài vừa ăn vừa xỉa rrăng. 

 “Ông là tu sĩ thì giúp hắn đi, Thánh Nhân Vân cứu một mạng người như xây bảy…” 

 “Giúp, giúp, giúp, ngươi ngậm miệng cho lão tử”, lão đạo sĩ kéo thư sinh kia sang một bên, tiếp đó mới tới trước Diệp Thành rồi mở thiên nhãn ra nhìn chằm chằm vào thần hải mệnh bài của Diệp Thành. 

 “Đạo tắc mạnh quá”, sau vài giây, lão đạo mới bất giác vuốt râu. 

 “Còn có thể cứu được không?”, thư sinh kia vội hỏi. 

 “Để ta thử”, lão đạo sĩ lật tay lấy ra một tấm đạo phù, tiếp đó là một chuỗi chú ngữ mà cậu thư sinh kia nghe không hiểu, cuối cùng mới đem tấm đạo phù dán lên trán Diệp Thành. 

 “Vậy là xong sao?”, cậu thư sinh kia nhìn lão đạo sĩ. 

 “Là phúc hay hoạ thì phải xem cái mệnh của hắn”, lão đạo sĩ bước đi. 

 “Ông đi đâu?”, thấy lão đạo sĩ định bước đi thì cậu thư sinh kia vội tiến lên trước kéo lại. 

 “Tìm thú vui”. 

 “Ông không thể đi, ông đi rồi thì ai cứu nương tử của ta?”, cậu thư sinh kéo càng mạnh hơn, “ông là người tu đạo, trừ ma vệ đạo chính là bổn phận của ông, không thể để cho yêu ma hoạ hại thương sinh được”. 

 “Người tu đạo bao nhiêu người, sao cứ tìm ta làm gì?”, lão đạo sĩ khoanh tay, nói. 

 “Cái đó ta không quan tâm, ông không được đi”, cậu thư sinh nhất nhất ôm chặt lấy chân lão đạo sĩ. 

 “Ta nói này Ninh Thái Thần, ngươi cứ đọc sách thánh hiền đi, không yên phận mà đi thi trạng nguyên lại cứ dây dưa với hồ yêu làm gì? Thánh Nhân nàh ngươi chưa từng nói người và yêu không chung đường sao? Chưa từng nói thiên đạo thường luân sao?” 

 “Nương tử ta là yêu tốt”, cậu tư sinh Ninh Thái Thần lập tức lên tiếng đáp lại. 

 “Được được, là yêu tốt, lão đạo không lý luận với ngươi nữa, ta…ấy?”, lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì đã khẽ hắng giọng, ông ta vô thức nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt nheo lại. 

 “Tiểu tử kia tự niết bàn?”, thư sinh Ninh Thái Thần cũng đưa mắt nhìn và vẫn ôm chặt chân lão đạo sĩ. 

 Hừ! 

 Ninh Thái Thần vừa dứt lời thì liền nghe thấy bên trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm. 

 Tiếp đó, hai con rồng màu vàng kim liên tiếp bay ra, một là Chiến Long, một là Đan Tổ Long Hồn, cả hai bay hai bên trái phải của Diệp Thành, không ngừng xoay vần trông vô cùng choán mắt, bắn ra thần huy chói lọi. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, cơ thể đã bay lên, thánh thể bị tàn phá vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau. 

 Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành được phủ thêm lớp thánh quang, có hỗn độn đạo tắc bay ra, đan xen thành sợi xích đạo tắc quấn lấy cơ thể hắn, lạc ấn vào trong từng lớp da thịt, mỗi một phần xương cốt thậm chí là cả từng giọt máu thánh huyết. 

 Woa! 

 Lão đạo sĩ thốt lên kinh ngạc, đôi mắt sáng lên như nhìn thấy cảnh tượng nào đó khiến ông ta cảm thấy khó tin. 

 Gừ! Gừ! 

 Chiến long và Đan Tổ Long Hồn vẫn đang gầm gào, còn quang mang trên cơ thể Diệp Thành lại rực rỡ hơn, hỗn độn đạo tắc vẫn đang cố gắng tẩy luyện cơ thể hắn, đến cả đạo phù của lão đạo sĩ cũng thâm nhập vào cơ thể hắn. 

 Không biết mất bao lâu chiến long, Đan Tổ Long Hồn và hỗn độn đạo tắc mới liên tiếp biến mất. 

 Cho tới lúc này, Diệp Thành đang lơ lửng mới từ từ giáng xuống, nằm trên mặt đất. 

 Thấy vậy, Ninh Thái Thần vội tiến lên. 

 Quay về! 

 Lão đạo sĩ lập tức giơ tay lôi Ninh Thái Thần lại, Ninh Thái Thần là người phàm, đương nhiên không hiểu cấm kị của tu sĩ, lão đạo sĩ biết với trạng thái này mà người phàm lại gần thì chắc chắn chỉ có thể tan thành mây khói. 

 Ở cách đó không xa, toàn thân Diệp Thành lấp lánh quang hoa. 

 Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, ngón tay cái của Diệp Thành khẽ cử động, còn hắn cũng mở mắt nhìn mơ màng. 

 Tiếp đó, Diệp Thành đứng dậy nhìn xung quanh, thấy là cổ tinh mà khong phải đang ở Cổ Tinh Hồi Tông thì mới nhìn sang lão đạo sĩ và Ninh Thái Thần, hỏi: “Đây là đâu?” 

 “Thiên Thần Cổ Tinh”, lão đạo sĩ đáp lời, ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu. 

 “Thiên Thần Cổ Tinh?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn vào thánh thể của mình và nhận ra đạo tắc chuẩn đế đã không còn, thế nhưng vết thương do đạo tắc Chuẩn Đế gây ra thì vẫn còn đó, đặc biệt là Tiên Luân Nhãn, cho tới giờ vẫn còn trong trạng thái tự đóng. 

 “Ta hôn mê bao lâu rồi?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang lão đạo sĩ và Ninh Thái Thần. 

 “Một ngày”, Diệp Thành nhìn lão đạo sĩ, chỉ cần nhìn là nhận ra tu vi của ông ta, đó chính là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, lại nhìn sang Ninh Thái Thần, hắn là người phàm, không ngờ một tu sĩ với tu vi cao như vậy lại có thể ở chung với một người phàm không có lấy chút tu vi, thật kì lạ. 

 “Cảm ơn thì thôi không cần”, lão đạo sĩ gãi tai, “cho gì thực tế hơn chút là được”. 

 “Đại ân này ta sẽ không bao giờ quên”, Diệp Thành mỉm cười đưa ra một cái túi đựng đồ, bên trong có chứa bam trăm nghìn nguyên thạch. 

 Lão đạo sĩ cũng thật thà nhận lấy, tới khi mở ra nhìn thì phải kinh ngạc vì bên trong chất đầy ba trăm nghìn nguyên thạch, cho dù với một tu sĩ cảnh giới Hoàng như ông ta mà nói thì đó cũng là con số không hề nhỏ. 

 “Ngươi có tiền thật đấy”, lão đạo sĩ cất túi đựng đồ đi rồi bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân. 

 “Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước ra một bước thì chợt dừng chân. 

 “Người chuyển kiếp”, Diệp Thành nhoe mắt nhìn về thiên địa cách đó rất xa, ngón tay trong ống tay áo cử động vận chuyển Chu Thiên Diễn Hoá tính xem đó là ai. 

 “Người chuyển kiếp đó không phải là người mà là yêu”, Diệp Thành tính ra huyền cơ, trong mắt loé lên tinh quang. 

 “Thế giới này làm sao thế nhỉ?”, lão đạo sĩ phía này vừa đếm nguyên thạch vừa lẩm bẩm, “một cảnh giới Thiên mà có tiền như vậy khiến lão đạo ta đây thực sự cảm thấy ái ngại”. 

 “Tiền cũng đã nhận rồi thì mau đi cứu nương tử của ta đi”, Ninh Thái Thần lại kéo lão đạo sĩ. 

 “Không rảnh”, lão đạo sĩ nói rồi bước đi. 

 “Yên Xích Hà, ông có bổn phận làm theo đạo, vậy mà lại không làm tròn bổn phận”, Ninh Thái Thần thét lên. 

 “Hừ, tên nhãi con, ta…” 

 “Ông chính là Yên Xích Hà?”, lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì Diệp Thành đã như một cơn gió bay tới trước mặt lão ta, đôi mắt nhìn chằm chằm lão khiến lão ta rợn người. 

 “Sao, có chuyện gì à?”, lão đạo tên Yên Xích Hà nhướng mày. 

 “Ba mươi năm trước ở tinh không này ông đã từng tham gia vào việc cướp đoạt bí vật pháp bảo?”, Diệp Thành nhìn Yên Xích Hà, hi vọng ông ta có thể cho hắn một đáp án chính xác. 

 “Ba mươi năm trước?”, Yên Xích Hà xoa cằm, “hình như có việc này, nhớ lại thì ta vẫn thấy hối hận, nếu có trách thì trách ta tới muộn nên chẳng vớt vát được gì, đuổi theo một yêu vật hơn tám mươi nghìn dặm mà để hắn chạy mất, phải nói tên đó chạy nhanh hật, lão tử chớp mắt đã không thấy đâu rồi”. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.