Nghe vậy, ông lão lái thuyền không nhiều lời lập tức bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Diệp Thành không ngăn cản, cũng không gây khó dễ cho ông ta nữa.
Lần này đến tinh hải gặp ông ta cũng là nhân quả, vì có ông ta hắn mới được thấy bức tranh, nếu đã kết thành quả thì có lẽ cũng là quả lành.
Diệp Thành bước đi chầm chậm trên tinh không, nhìn ngó khắp nơi nhưng không phát hiện có gì không ổn.
Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại, mở Tiên Nhãn ra nhìn chăm chú vào bức tranh, dùng Tiên Nhãn thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.
Người vẽ bức tranh này là một tu sĩ, trong tranh dung hoà một số linh hồn lạc ấn, có phần giống với luyện đan, không tìm được manh mối ở tinh không, Diệp Thành cũng có thể thông qua bức tranh để tìm ra dấu vết.
Chẳng bao lâu, Diệp Thành nhìn thấy một bóng người cực kỳ mơ hồ, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng, ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân kích hoạt bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá lần nữa, muốn nhìn thấu hình bóng mờ ảo ấy, Chu Thiên Diễn Hoá trong mắt cũng nhanh chóng xoay chuyển, nhẩm tính thân phận người đó.
Ào ào ào! Ào ào ào!
Bức tranh rung lên, kêu ào ào ào.
Sau đó một tia tiên quang mờ nhạt xuất hiện, bao phủ bề mặt bức tranh, mà bóng người mơ hồ ấy cũng vì tiên quang xuất hiện mà càng trở nên mờ ảo, như mộng như ảo, càng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654578/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.