Chương trước
Chương sau
“Không thể nào”, đám người lùi lại một bước, hai mắt lồi lên: “Chúng ta không thấy dị tượng độ kiếp của bà, sao bà tiến cấp lên Thánh Nhân được?” 

 “Ai nói tiến cấp lên Thánh Nhân nhất định phải có dị tượng”, Nhược Thiên Chu Tước cười duyên, nhưng nụ cười quyến rũ này trong mắt chín người kia lại như thần chết đang vẫy gọi, mở cánh cửa tử vong ra. 

 “Bà làm bằng cách nào?”, hai mắt Thiên Long Vương đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Muốn biết à?”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhìn ông ta: “Tự phế tu vi Chuẩn Thánh đi rồi lão thân nói cho ngươi biết”. 

 “Bà…”, Thiên Long Vương tràn đầy khí huyết nhưng không dám tiến lên, Nhược Thiên Chu Tước bây giờ đã là Thánh Nhân, tuy Chuẩn Thánh và Thánh Nhân chỉ cách nhau nửa bước nhưng lại cách xa một trời một vực, Địa Long Vương vừa nãy là một bài học xương máu, hoàn toàn thất bại trong một chiêu dưới tay Thánh Nhân. 

 Như ông ta, những người khác cũng không dám tiến lên. 

 Tính sai rồi, tính sai một cách nghiêm trọng. 

 Đây là một tình huống trớ trêu, chín Chuẩn Thánh cùng nhau đi tới, cứ tưởng có thể hợp lực giải quyết được một kẻ thù lớn, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống hiện tại, khiến bọn họ trở tay không kịp. 

 Buồn cười là khi bọn họ phô trương thanh thế thì lại chào đón được một Thánh Nhân. 

 Càng nực cười hơn nữa là không lâu trước đó bọn họ còn ngu ngốc chờ đợi dị tượng độ kiếp, bây giờ xem ra đúng là bất ngờ. 

 “Huyền Công, khi lão thân không ở đây, ai hung hăng nhất?”, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng, một tay cầm gương nhỏ, một tay vuốt lại mái tóc, hứng thú nhìn Mục Huyền Công hỏi. 

 “Đương nhiên là Địa Long đạo hữu rồi”, Mục Huyền Công vuốt râu cười: “Địa Long đạo hữu nói là lâu ngày không gặp rất nhớ Chu Tước”. 

 “Ồ?”, Nhược Thiên Chu Tước nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn Địa Long Vương: “Lão thân không biết Địa Long đạo hữu lại mến mộ mình như vậy đấy, nếu đã vậy thì hôm nay đạo hữu ở lại uống rượu ngắm trăng với lão thân đi?” 

 “Không… Không cần đâu”, Địa Long Vương tái mặt, vô thức lùi lại phía sau, lùi mãi lùi lại chợt quay người chạy khỏi đại điện. 

 “Đã đến rồi sao lại vội đi như thế?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ vung tay, lòng bàn tay phóng ra dây chuyền đạo tắc, Địa Long Vương vừa chạy khỏi đại điện đã lập tức bị khoá chặt, đưa về chỗ cũ. 

 “Mở ra cho ta”, Địa Long Vương quát lên dữ tợn, điên cuồng phá giam cầm. 

 “Cho dù mở thì ngươi có thoát được không?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười. 

 “Chu Tước, bà thật sự không chết không chịu dừng lại sao?”, vẻ mặt Thiên Long Vương thay đổi lớn, những Chuẩn Thánh khác cũng đồng loạt đứng lên, mỗi người đều tế ra pháp khí bản mệnh, lạnh lùng nhìn Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Đừng vội, từng người tới một đi”, Nhược Thiên Chu Tước cười tươi như hoa, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. 

 Bùm! Cạch! Rầm! Choang! 

 Chỉ chốc lát, trong đại điện vang lên những âm thanh loảng xoảng thế này. 

 Bên ngoài đại điện, các cao thủ U Đô nghe thấy đều sững sờ. 

 Vừa rồi Địa Long Vương chạy ra ngoài nhưng giây tiếp theo đã bị bắt về, bây giờ trong đại điện lại náo nhiệt như vậy khiến mọi người rất ngỡ ngàng. 

 Quá lợi hại! 

 Trong đám đông, Diệp Thành tặc lưỡi thở dài, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn thấy rất rõ ràng, Nhược Thiên Chu Tước sau khi tiến cấp lên Thánh Nhân quá mạnh, chín Chuẩn Thánh bị bà đánh không ngẩng đầu lên được. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, chín bóng người lần lượt bay ra khỏi đại điện, ai nấy đều máu me đầm đìa. 

 Thấy vậy, các cao thủ của U Đô đều hít vào một hơi khí lạnh. 

 Đó là chín Chuẩn Thánh đó! Ai nấy đều thuộc hàng lão tổ, mới bao lâu mà đã bị đánh thảm hại thế này. 

 Chỉ là bọn họ nào biết lão tổ của U Đô đã qua được bước đó thì không còn là Chuẩn Thánh mà đã là Thánh Nhân rồi, vượt khỏi thế tục trong lúc niết bàn, đạt đến đỉnh cao. 

 Đám đông nhường ra một khoảng trống, chín Chuẩn Thánh lần lượt ngã xuống tạo thành một vũng máu đỏ tươi. 

 Giờ phút này bọn họ đều không còn là Chuẩn Thánh nữa, tu vi bị phế mất, đã hoàn toàn là kẻ vô dụng không hơn không kém. 

 Không thể nào! Không thể nào! 

 Tiếng gầm thét cuồng loạn của chín Chuẩn Thánh vang lên, bọn họ không chấp nhận được sự thật này, chín Chuẩn Thánh liên thủ vẫn thất bại hoàn toàn, hơn nữa tu vi còn bị phế bỏ toàn bộ, đây có lẽ là ngày đen tối nhất từ khi bọn họ tu đạo đến nay. 

 Vẫn trong tâm điểm chú ý, Nhược Thiên Chu Tước bước ra ngoài với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn chín người từ trên xuống. 

 “Người tu đạo nên biết nhân quả báo ứng, các ngươi đã tạo ra nhân, hôm nay chính là quả, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, lão thân không giết các ngươi”, giọng Nhược Thiên Chu Tước mơ hồ, mang theo uy nghiêm tối cao, vang vọng cả cửu tiêu. 

 “Giết ta đi, giết ta đi”, chín người đều hét lên, không còn tu vi, cho dù sống cũng thê thảm. 

 Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, nhẹ nhàng phất tay áo quét ra một vùng tiên hải, cuốn chín người ra khỏi tầng thứ chín của U Đô, đày tới nơi sâu của tinh không, mỗi người đến một cổ tinh của người phàm, số phận của bọn họ do trời cao sắp đặt. 

 Đây là uy thế của Thánh Nhân đó! 

 Diệp Thành lại cảm thán, so với Nhược Thiên Chu Tước, hắn kém hơn đâu chỉ một trăm tám mươi nghìn dặm. 

 Các cao thủ của U Đô đều nhìn lên hư thiên với ánh mắt kính nể. 

 Giờ phút này mọi người đã hiểu vì sao lão tổ nhà mình lại mạnh như vậy rồi. Chắc chắn là do bà đã lên được Thánh Nhân, đạt đến cảnh giới vượt ngoài thế tục mà trong mắt họ còn xa vời hơn cả mơ. 

 Mọi người về trụ sở chính đi! 

 Nhược Thiên Chu Tước để lại câu này rồi quay người trở lại đại điện, sau đó còn để lại một câu: Diệp Thành vào đây. 

 Nghe vậy các cao thủ của U Đô đều rút lui, trước khi mọi người đi đều nhìn Diệp Thành, U Đô có mấy triệu bộ chúng mà lão tổ chỉ gặp Diệp Thành, có thể thấy bà coi trọng hắn cỡ nào, đây là một loại vinh dự tối cao. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đi vào đại điện. 

 Trong đại điện, Nhược Thiên Chu Tước lẳng lặng đứng đó, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, không biết vì sao trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh trong hố đen không gian, không biết bà có để bụng không. 

 “Chu Tước sẽ không bao giờ quên ân tình này”, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng, cực kỳ chân thành. 

 “Chỉ nói suông không có phần thưởng ạ?” 

 “Phần thưởng đương nhiên là có”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, phất tay, chín tia tiên quang lần lượt bay ra hoá thành chín pháp khí, long ấn, áo đạo sĩ, thần kiếm, lư đồng, gương thần, chiến mâu, bát quái ấn, la bàn, chiến kích. 

 “Woa!”, Diệp Thành giật mình, chín pháp khí này đều là Thánh binh, không cần nghĩ cũng biết là pháp khí bản mệnh của chín Chuẩn Thánh kia. 

 “Chọn một thứ đi”. 

 “Tốt lắm”, Diệp Thành cười hì hì, không chút nghĩ ngợi đã lấy Thanh Long Cổ Ấn, đó là Thánh binh truyền thế của hai vương Thanh Long, được coi là thứ khá mạnh trong chín Thánh khí này. 

 “Ngươi cũng không ngốc”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, cất tám binh khí Chuẩn Thánh còn lại đi. 

 “Vãn bối khá có mắt chọn bảo bối”, Diệp Thành cười toét miệng, vội vàng cất Thanh Long Cổ Ấn đi như sợ Nhược Thiên Chu Tước đổi ý sẽ lấy lại, phần thưởng một món Thánh khí quả thật rất hậu hĩnh. 

 “Ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Nhược Thiên Chu Tước lại lên tiếng, nhìn Diệp Thành với ánh mắt rất sâu. 

 “Không có”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi. 

 “Đừng gạt ta”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhìn Diệp Thành: “Lão thân đã tra bí quyển thượng cổ của nhà Chu Tước, biết thần thông có thể thoải mái ra vào hố đen không gian là bí thuật gì, ngươi phải có Tiên Nhãn của Tiên tộc mới làm được điều này”. 

 “Điều… Điều này mà cũng bị tiền bối nhìn ra ạ?”, Diệp Thành cười khà khà, không che giấu nữa. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.