Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm, Diệp Thành đã quay về tầng thứ tám, hắn mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt nhìn linh sơn Đan Phủ một lượt. 

 Trong một tiểu viên, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đang luyện đan. 

 Khả năng thiên bẩm của hai người bọn họ rất cao, mới chỉ trong mọt đêm đã có thể luyện ra linh đan hai vân, còn mạnh hơn hắn năm xưa. 

 Có điều, một người làm sư phụ như hắn không phải không có công lao gì, những gì hắn truyền cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đều là tinh tuý trong luyện đan, có ý cảnh, cũng có ngụ ý, không khác gì tận tay chỉ dạy, đó chính là pháp tốc thành. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Tạ Vân, Tạ Vân vẫn đang nhắm mắt tìm kiếm cơ hội đột phá. 

 Huyết mạch Chu Tước, quả nhiên mạnh mẽ! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn quay người ra khỏi đại điện, trong lúc này còn không quên đẩy hai thanh thần kiếm vè phía tiểu viên mà Bạch Tố Tố và Lý Tiêu sống, đó chính là song kiếm, tặng cho bọn họ là hợp nhất. 

 Không lâu sau đó, Diệp Thành rời khỏi Đan Phủ, hắn tới Chu Tước Điện ở tầng thứ tám, lĩnh chín mươi triệu nguyên thạch và vô số đan dược. 

 Diệp Thành lấy nhiều nguyên thạch và đan dược như vậy không phải là để làm của riêng mà có việc lớn cần dùng, Nhược Thiên Chu Tước đang độ kiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhát định có thể tiến giới, bà ta cần bổ sung tinh nguyên dồi dào không dứt. 

 Lại quay về tầng thứ chín, lúc này đã rạng sáng, Mục Huyền Công vẫn đang đứng tại chỗ tĩnh lặng nhìn hư thiên. 

 Diệp Thành mỉm cười không làm phiền, Tiên Luân Thiên Đạo thi triển, hắn quay về hố đen không gian. 

 Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang khoanh chân nhưng hình thái thì thật kinh người, cả cơ thể bị lôi chớp đánh tới mức tang thương, lớp da bị lột bỏ, xương cốt rụng rời, còn đáng sợ hơn cả xác chết. 

 Diệp Thành hành động, hắn liên tục xuất hiện xung quanh Nhược Thiên Chu Tước, đem trận pháp mạnh mẽ bố trí tứ phương. 

 Hố đen không gian không phải một nơi tốt đẹp gì cho cam, bất cứ biến cố nào cũng đều có thể xảy ra, trận pháp dùng để bảo vệ Nhược Thiên Chu Tước, không thể để bà ta gặp phải bất cứ đả kích nào từ thế giới bên ngoài trong quá trình độ kiếp. 

 Diệp Thành bố trí xong trận pháp thì phân ra mấy trăm đạo phân thân bảo vệ tứ phương. 

 Làm xong xuôi hắn mới đứng ở vị trí cách Nhược Thiên Chu Tước nghìn trượng rồi lại lấy vò rượu ra. 

 Diệp Thành đang nhìn, nhìn tu sĩ Chuẩn Thánh độ kiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau trăm năm nữa, thậm chí là nghìn năm nữa hắn sẽ độ kiếp giống bà, lần này nhìn coi như chuẩn bị tâm lý. 

 Ừm? 

 Trong lúc này, Diệp Thành chợt đứng dậy, đôi mắt hắn nheo lại chăm chú nhìn một phương trong hố đen không gian. 

 Từ xa, Diệp Thành có thể trông thấy một luồng ánh sáng đang lan dần ra với tốc độ rất nhanh. 

 Chết tiệt! 

 Diệp Thành mắng chửi, hắn sải bước, bá long đao xuất hiện trong tay, Diệp Thành không nói lời nào lập tức vung đao. 

 Vút! 

 Luồng sáng kia bị trảm phá, lập tức tan biến. 

 Thế nhưng ngay sau đó liền có từng luồng sáng mới xuất hiện. 

 Ngoại đạo pháp tướng, mở! 

 Diệp Thành hắng giọng, hắn mở ra hỗn độn thế giới, hỗn độn thế giới không ngừng nứt lìa, thần bí mà mạnh mẽ, trước và sau chỉ vài giây mà hỗn độn thế giới của Diệp Thành trông rất thảm hại. 

 Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch được tế gọi ra, hắn lại lần nữa duy trì hỗn độn thế giới đấu lại với quầng sáng kia. 

 Quầng sáng kia đến từ một nơi rất xa xôi, càng lại gần quầng sáng, uy lực của quầng sáng đó cũng mạnh hẳn lên, hỗn độn thế giới của Diệp Thành có vài lần suýt thì nứt lìa, hắn phải cố gắng lắm mới khiến nó liền lại được. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhìn vào biển tiên quang ở nơi xa. 

 Là giọt tiên huyết đó! 

 Diệp Thành nhận ra đó là vật gì, trước đó khi vào hố đen không gian hắn đã từng trông thấy giọt tiên huyết kia, biển tiên quang kia chính là do tiên huyết nuôi dưỡng mà thành, còn những quầng sáng kia cũng đến từ giọt tiên huyết đó. 

 Không thể để ngươi gây chuyện được! 

 Diệp Thành vẫn đang lại gần giọt tiên huyết đó, không giải quyết nguồn cơn từ đây thì có trời mới biết được giọt tiên huyết này có gây ra chuyện gì rắc rối hay không, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang độ kiếp, không thể bị ảnh hưởng, đây chính là việc liên quan đến tính mạng. 

 Đế giác, giúp ta chút đi! 

 Diệp Thành gọi miếng đế giác không nguyên vẹn ra. 

 Giọt tiên huyết kia chính là máu của Chuẩn Đế, mặc dù chủ nhân của nó đã chết nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh mẽ, hắn cần pháp khí có sức mạnh hộ thân mới có thể lại gần, còn đế giác rõ ràng là sự lựa chọn vô cùng hợp lý. 

 Có điều, nghe thấy Diệp Thành gọi, đế giác lại không xuất hiện, mặc dù nó không ra ngoài nhưng Hỗn Độn Thần Đỉnh lại ra. 

 Vù! 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh vừa xuất hiện đã đại triển thần uy, nó biến to lên như ngọn núi bảo vệ Diệp Thành. 

 Bang! Bang! Bang! 

 Quầng sáng mà tiên huyết kia tạo ra dội từng đợt vào Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Lại nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này thật sự bá đạo, nó không hề dịch chuyển mà vẫn đứng sừng sững giữa thiên địa. 

 Thấy vậy, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn suýt thì quên đi tiền thân của Hỗn Độn Thần Đỉnh, nó được đúc từ đại la thần thiết, còn đại la thần thiết lại có liên quan với đại la kim tiên trong truyền thuyết, có uy lực chống lại tiên huyết. 

 Bắt đầu! 

 Đầu Diệp Thành lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn cứ thế tiến lên xông vào biển tiên quang và lại gần giọt máu tiên. 

 Cho tới khi cách nó trăm trượng Diệp Thành mới dừng lại, vì tiên huyết hiện uy, có kiếm mang do đạo tắc hình thành, mỗi một đạo đều có sức mạnh huỷ thiên diệt địa. 

 Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh bắt đầu lung lay, trên thân đỉnh, từng vết chém lưu lại. 

 Diệp Thành nhìn giọt tiên huyết kia, chủ nhân của nó trước kia chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, mặc dù đã quy tịch nhưng bên trong giọt tiên huyết kia vẫn tồn tại đạo tắc của người đó. 

 Ép ta! 

 Diệp Thành hắng giọng, mặt mày hung tợn, Hỗn Độn Thần Đỉnh không thể bảo vệ hắn lâu hơn được, sớm muộn gì cũng bị giọt tiên huyết kia đánh lui. 

 Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn ngắm chuẩn giọt tiên huyết kia và chuẩn bị đánh đổi thọ nguyên để thi triển thiên chiếu. 

 Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hắn mở ra tiên nhãn còn giọt tiên huyết kia lại ngoan ngoãn hơn nhiều, nó đang run rẩy kịch liệt, đến cả biển tiên quang cũng sục sôi. 

 Giây phút sau, biển tiên quang hoà vào trong giọt tiên huyết kia, còn giọt tiên huyết lại như một đạo tiên quang bay về phía Diệp Thành. 

 Thấy vậy, khuôn mặt Diệp Thành thay đổi, hắn vội né tránh. 

 Có điều giọt tiên huyết kia lại di chuyển quá nhanh, nó nhanh chóng bay tới trước Diệp Thành vào thâm nhập vào cơ thể hắn. 

 Diệp Thành vội nhìn vào thánh thể và phát hiện giọt tiên huyết kia đã hoà vào thánh huyết của mình, vả lại đạo mà giọt tiên huyết kia mang theo lại rất tự nhiên mà hoà cùng với hỗn độn đạo của hắn. 

 Hự! 

 Diệp Thành hự lên một tiếng, hắn lảo đảo, chỉ cảm thấy thánh huyết bên trong cơ thể sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, luồng sức mạnh mạnh mẽ dị thường hồi phục tẩy luyện huyết mạch của hắn. 

 Hự! 

 Trong hư không như có thứ gì đó nứt lìa, tu vi của Diệp Thành tiến giới. 

 Vụt! Vụt! Vụt! 

 Tiếp đó là loạt âm thanh này vang lên, tu vi đạo hành của Diệp Thành cứ thế phá quan, bá đạo vô cùng, hắn đã tiến giới cảnh giới Thiên Đỉnh Phong. 

 Đây là tạo hoá sao? 

 Diệp Thành thẫn thờ hồi lâu mới phản ứng lại kịp, cơ duyên đột nhiên tới khiến hắn ngỡ ngàng, một giọt tiên huyết giúp hắn đột phá qua sáu cảnh giới nhỏ, cũng giúp hắn thoát biến đạo hỗn độn. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành như nhìn thấy một bóng hình thân mặc chiến giáp hoàng kim, tay cầm tiên kiếm như một vị tiên vương. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.