Đêm khuya, Tạ Vân ôm kiếm Trạm Lô rời đi, tìm một động phủ trong Đan Phủ rồi lại bế quan.
Mục Uyển Thanh và Niệm Vi vẫn đang ngồi xếp bằng trong đại điện, tĩnh tâm dung hoà thần thức Diệp Thành truyền cho.
Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn chọn pháp khí trong đống bảo bối chất thành núi ra, để lại món có phẩm cấp không tồi, còn lại đều được Hỗn Độn Đỉnh hấp thu, trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng nó tiến cấp.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Thành mới khoanh chân ngồi xuống, cho viên Nguyên Thần Đan vào miệng.
Nguyên Thần Đan vào cơ thể ngay lập tức hoà tan, tinh lực dồi dào hoà vào thần hải của hắn, nhấn chìm nguyên thần của hắn.
Đêm tối chìm vào tĩnh lặng.
Khi bình minh đến gần, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mới dần tỉnh lại.
Lĩnh hội cả một đêm, hai người cũng coi như đã nhìn thấu một vài kỹ năng đơn giản trong việc luyện đan, điều tinh tuý thật sự vẫn cần phải nghiền ngẫm lâu dài.
Trước mặt hai người lơ lửng hai chiếc lư luyện đan phi phàm được Diệp Thành lựa chọn kỹ càng, chúng đã được tiên hoả và thiên lôi tẩy luyện, phẩm cấp không thấp, dùng để cho hai cô luyện đan.
Hai người lần lượt nhận lấy, nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi hít sâu một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, như một vị tăng già ngồi thiền.
Ngày mới vẫn có rất nhiều người tới bái kiến nhưng đều bị thị vệ của Niệm Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654563/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.