Chương trước
Chương sau
Rầm! Đùng! Đoàng! 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên hư thiên mây và sương xuất hiện choán lấp cả bầu trời mặt đất, trong từng đám mây đen còn có lôi chớp loé lên, từng đạo thiên lôi giống như những con rắn trườn quanh mang theo sức mạnh tịch diệt. 

 Mục Huyền Công đã bay lên trời giống như một đạo thần mang rẽ qua thiên tiêu, bay ra khỏi thành trì nhà họ Mục. 

 Ông ta muốn độ kiếp Chuẩn Thiên cho nên lựa chọn nơi không người tránh sinh linh lầm than, lôi phạt của Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ, ông ta không muốn con cháu của mình vì bị động ứng kiếp mà gặp nạn. 

 Mau, mau lên! 

 Người nhà họ Mục đi theo, đều là tu sĩ cảnh giới Hoàng. 

 Giống như nhà họ Mục, lão tổ của tám đại thế gia cũng đuổi tới đây, vả lại phía sau bọn họ còn rất nhiều kẻ mạnh khác không phải tới đây để làm loạn mà là để bảo vệ, tránh người của Thanh Long Tinh quấy nhiễu. 

 Chín đại thế gia ở U Đô mặc dù âm thầm tranh đấu nhưng dù sao cũng là người một nhà, trước nay luôn đoàn kết chống lại bên ngoài. 

 Hiện giờ Mục Huyền Công tiến giới, trong lòng các lão tu sĩ mặc dù không vui nhưng chức trách nên làm thì vẫn cần phải hoàn thành, nên biết rằng có thêm một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thánh thì sức mạnh của Chu Tước Tinh tăng lên đáng kể, bọn họ cũng sẽ không phải e sợ Thanh Long Tinh làm loạn, Chu Tước Tinh an toàn thì con cháu của bọn họ mới có thể có cuộc sống an yên. 

 Gia tộc Chu Tước thành chủ của U Đô cũng có rất nhiều kẻ mạnh bay ra, tất cả đều ở cảnh giới Hoàng, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong. 

 Đi xem xem! 

 Từ tứ phương tám hướng của Chu Tước Tinh đều có người bay lên trời, Chuẩn Thánh ngàn năm mới xuất hiện, Chuẩn Thánh kiếp nhất định cũng là vạn cổ kì quan. 

 Động tĩnh hơi lớn rồi! 

 Trong rừng trúc của nhà họ Mục, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn từng bóng hình bay qua bầu trời mà bất giác ho hắng. 

 Nói rồi hắn cũng đeo mặt nạ Quỷ Minh lên rồi bay vào hư thiên về phía mà Mục Huyền Công đang độ kiếp, hắn cũng chưa từng thấy tu sĩ Chuẩn Thánh độ kiếp bao giờ nên muốn chứng kiến cảnh tượng huỷ thiên diệt địa đó. 

 Từ xa, Diệp Thành đã trông thấy một biển lôi, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn vẫn cảm thấy rõ ràng. 

 Nơi mà Mục Huyền Công độ kiếp chính là một rặng núi trải dài, vì thiên kiếp Chuẩn Thánh nên từng ngọn núi cao sừng sững kia đã bị biển thiên lôi đánh sụp đổ từ lâu. 

 Người nhà họ Mục tới đây bố trí trận văn. 

 Người của tám đại thế gia khác cũng lần lượt bay tới đây bố trí xung quanh biển lôi và khắc hoạ trận văn. 

 Gia tộc Chu Tước chủ thành U Đô cũng tới đây, vả lại còn mang tới tuyệt sát trận để ứng phó với những biến cố có thể xảy ra. 

 Những tu sĩ chạy tới đây xem độ kiếp cũng không hề ít, trong đó không thiếu kẻ mạnh, đứng rợp tứ phương trong hư thiên, trên mặt đất cũng là từng đám người đen kịt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. 

 Diệp Thành đến rồi, hắn khoác trên mình lớp hắc bào, đeo mặt nạ Quỷ Minh, ẩn náu trong dòng người. 

 Trong biển lôi, Mục Huyền Công máu me be bét, mỗi một luồng lôi chớp đều mang theo uy lực diệt thế, mỗi một đạo giáng xuống đều khiến da thịt của Mục Huyền Công nứt toạc, cảnh tượng tanh máu này khiến người xem phải thót tim. 

 Tim ai nấy như treo ngược lên đến tận cổ họng, chỉ sợ Mục Huyền Công không để ý thì sẽ bị lôi chớp đánh tan. 

 Chiến! 

 Mục Huyền Công rít lên, mặc dù cơ thể đã già nua nhưng lại có khí thôn tính bát hoang, hết lần này tới lần khác bị lôi chớp thôn tính nhưng cũng liên tiếp nghịch thiên thoát được, ông ta phải phá tan gông cùm xiềng xích. 

 Tu vi đạt tới mức này đương nhiên ông ta biết thiên kiếp là sự tồn tại thế nào, muốn niết bàn dưới lôi phạt thì cần có khả năng chiến đấu, nếu vượt qua được thì có thể coi là lên chín tầng mây, còn nếu không vượt qua được thì chính là xuống cửu u hoàng tuyền. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, lôi chớp liên tục giáng xuống, càng lúc càng mạnh, vả lại phạm vi biển lôi cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. 

 Chiến! 

 Mục Huyền Công thi triển thần thông nghịch thiên, một kiếm chém đứt xiềng xích trong hư không sau đó lật tay phá tan biển lôi. 

 Thiên kiếp thần phạt bị nhấn chìm còn cơ thể đẫm máu tàn phế của Mục Huyền Công cũng ngã khỏi hư thiên dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta đã độ kiếp xong và lúc này ông ta trở thành tu sĩ Chuẩn Thánh thực thụ. 

 Thành công rồi! Thành công rồi! 

 Người nhà họ Mục vô cùng phấn khích, chín đại thế gia, gia tộc Chu Tước cũng lần lượt tiến lên trước. 

 Thế nhưng vào đúng lúc này, ở một phương trong hư thiên đột nhiên có một đạo thần mang tịch diệt bắn tới mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, cứ thế đâm xuyên qua bầu trời, mục tiêu chính là Mục Huyền Công. 

 Đòn tấn công của cảnh giới Chuẩn Thánh! 

 Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, thần mang tịch diệt mạnh mẽ kia bảo vệ trận pháp của Mục Huyền Công đã bị đâm thủng, đòn tuyệt sát nhằm vào Mục Huyền Công trong trạng thái yếu ớt, làm sao cóthể địch lại đòn công kích của cảnh giới Chuẩn Thánh này. 

 Lão tổ! 

 Ánh mắt người nhà họ Mục hằn lên từng tia máu, bọn họ điên cuồng xông lên, chín đại thế gia và gia tộc Chu Tước cũng vậy. 

 Có điều cảnh tượng Mục Huyền Công bị tuyệt sát lại không hề xảy ra, đạo thần mang tịch diệt kia bị một bàn tay trong suốt giáng từ trên trời xuống đánh tan. 

 Trên hư thiên, một bóng hình xuất hiện trong bộ y phục màu trắng như tuyết, phong thái phong hoa tuyệt đại, đó chính là Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Đường đường là Chuẩn Thánh mà lại đánh lén, các ngươi không sợ hậu nhân chê cười sao?”, giọng Nhược Thiên Chu Tước lạnh băng mang theo uy nghiêm, bà ta nhìn thiên địa tối đen. 

 “Vậy thì đã sao?”, tiếng cười u ám vang lên, trong bóng tối có hai lão già bước ra, một người mặc huyết bào, một người mặc hắc bào, nếu nhìn kĩ thì chính là Thiên Long Vương và Địa Long Vương của Thanh Long Tinh. 

 Phía sau hai người bọn họ còn có mây và sương cuộn trào, lấp ló trong đó là vô số kẻ mạnh, người ngự kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp trên mây và sương, trận thế vô cùng khủng khiếp. 

 Thấy vậy, không chỉ kẻ mạnh ở U Đô mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng phải cau mày. 

 Giết! 

 Thiên Long Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta cùng với Địa Long Vương sát phạt tới, cả hai hợp sức tế ra một đạo thanh long cổ ấn, long ấn thần quang chiếu rọi, nơi nào nó chiếu tới thì vạn vật cũng tiêu tán. 

 Thánh nhân binh. 

 Trong đám người, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra Thanh Long cổ ấn chính là pháp khí của cấp bậc thánh nhân. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Thanh Long cổ ấn với uy lực huỷ thiên diệt địa, biển ánh sáng nó quét ra nhấn chìm từng lớp người, đến cả tu sĩ cảnh giới Hoàng cũng khó có thể chống lại nổi thần uy của thánh nhân binh. 

 Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà ta bước lên trời cao, tay cầm thần kiếm màu đỏ gạch, một kiếm trảm ra biển ánh sáng của thanh long cổ ấn. 

 Thánh binh Chu Tước! 

 Trong dòng người, Diệp Thành nhìn chăm chú vào thần kiếm màu đỏ gạch trong tay Nhược Thiên Chu Tước giống như thể hắn đã từng nghe nói tới uy danh của thanh kiếm này, đó chính là thần kiếm mà gia tộc Chu Tước lưu truyền, uy lực vô song. 

 Giết! 

 Thiên Long Vương và Địa Long Vương cứ thế bay về phía Nhược Thiên Chu Tước. 

 Nhược Thiên Chu Tước tỏ ra không hề sợ hãi, một mình chống lại hai vị vương, cả ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, thiên địa nứt lìa, đặc biệt là mỗi lần hai thánh binh va chạm vào nhau, dù chỉ là phần uy lực còn sót lại cũng khiến người ta không đủ sức mà phản kháng. 

 Giết! 

 Giết! 

 Kẻ mạnh của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh cũng xông lên, liên tục có người bay vào hư thiên, rồi lại có người ngã khỏi hư thiên, đây là chiến tranh, cảnh tượng đẫm máu khiến người ta choán mắt. 

 Diệp Thành cũng lấy Bá Long Đao ra, xông vào trận địch. 

 Một tu sĩ cảnh giới Thiên, muốn chết! 

 Một tu sĩ Chuẩn Hoàng của Thanh Long Tinh bật cười lạnh lùng, tung chưởng giáng xuống. 

 Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chém ra một đao khiến tu sĩ Chuẩn Hoàng kia không sao tin nổi, còn chưa ngã ra đất đã bị chưởng đánh của Diệp Thành dội tới, nguyên thần tịch diệt. 

 Thấy vậy, một tu sĩ Chuẩn Hoàng khác của Thanh Long Tinh cũng bay đến, chém nhát kiếm lăng thiên muốn tiêu diệt Diệp Thành. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua nhát kiếm sau đó sát phạt tới phía trước tu sĩ Chuẩn Hoàng kia, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế vung đao trảm xuống đầu tên này, nguyên thần tên này lập tức tiêu tán. 

 Cảnh tượng này khiến các tu sĩ của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh đang đại chiến cũng phải thẫn thờ, một tu sĩ cảnh giới Thiên mà có thể tuyệt sát chính diện tu sĩ cảnh giới Hoàng sao? 

 Phụt! Phụt! 


 Chuẩn Thánh! 

 Kẻ mạnh của Chu Tước Tinh đang đại chiến cũng vô thức ngẩn đầu nhìn, thấy một bóng người mặc y phục màu đỏ bước từ hư thiên xuống, huyết hải cuộn trào, bên trong huyết hải còn có vô số oán linh đang gào thét khiến người ta phải rùng mình. 

 “Âm Thực Vương”, thấy người tới, sắc mặt của Nhược Thiên Chu Tước vô cùng khó coi. 

 “Chu Tước, bà vẫn khoẻ chứ?”, Âm Thực Vương cười u ám để lộ ra bộ răng trắng bóc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.