Chương trước
Chương sau
Sau khi Mục Uyển Thanh rời đi, Diệp Thành lại lần nữa nhìn vào nguyên thần của Mục Huyền Công. 

 Không biết vì sao mà chú ấn bên trong cơ thể của Mục Huyền Công lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, hoặc có thể nói chú ấn này có phần giống với thái hư chú ấn mà Doãn Chí Bình để lại bên trong cơ thể đệ tử của Hằng Nhạc Tông. 

 Không hay rồi! 

 Nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng Diệp Thành lẩm bẩm, nếu giống với thái hư chú ấn thì vô cùng rắc rối. 

 Không lâu sau đó, có một người đàn ông trung tuổi đi từ bên ngoài rừng trúc vào đây, khí huyết dồi dào mạnh mẽ, ánh mắt thâm sâu khó dò, những bước đi long hành hổ bộ mang theo uy nghiêm của bậc bề trên, người này chính là Thánh Chủ của nhà họ Mục, phụ thân của Mục Uyển Thanh: Mục Trung Thiên. 

 Mục Tịnh Thi bước vào, hành lễ với Mục Huyền Công sau đó hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Thành. 

 Có điều với tu vi tầng thứ chín cảnh giới Hoàng của ông ta thì chưa thể nhìn ra được chân dung của Diệp Thành, điều này khiến ông ta càng cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của Diệp Thành hơn, có thể gặp được lão tổ nhà họ Mục, trong lòng ông ta có suy nghĩ rằng Diệp Thành không hề đơn giản. 

 Tiểu hữu. 

 Mục Huyền Công lên tiếng nhìn sang Diệp Thành. 

 Diệp Thành hiểu ý, hắn mở Tiên Luân Nhãn nhìn Mục Trung Thiên và thấy được nguyên thần của ông ta. 

 Trong lòng Mục Trung Thiên cảm thấy hoài nghi nhưng không lên tiếng hỏi. 

 Chỉ có Mục Uyển Thanh ở bên thì tay nắm chặt, vẻ mặt căng thẳng, vả lại trong lòng chợt trỗi lên dự cảm không lành. 

 Phía này, Diệp Thành thấy ánh mắt đó của Mục Trung Thiên thì vô thức cau mày. 

 Từ nơi thẳm sâu trong nguyên thần của Mục Trung Thiên, Diệp Thành cũng tìm thấy vu chú thượng cổ giống của Mục Huyền Công, nếu không phải hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nếu không phải hắn tìm kĩ thì cũng không thể tìm được vu chú vô hình kia. 

 Sau vài giây, Diệp Thành mới thu lại ánh mắt. 

 Về đi! 

 Mục Huyền Công khoát tay với Mục Trung Thiên khiến Mục Trung Thiên cảm thấy ngỡ ngàng, ông ta không hiểu phụ thân của mình và Diệp Thành dưới lớp hắc bào kia rốt cuộc đang làm gì, nửa đêm gọi ông ta lại chỉ để nhìn ông ta thôi sao? 

 Sau khi khẽ hắng giọng, Mục Trung Thiên quay người đi ra khỏi rừng trúc, trước khi đi ông ta còn không quên nhìn Diệp Thành một lần cuối. 

 Thế nào rồi? 

 Mục Trung Thiên vừa rời đi, Mục Uyển Thanh đã tiến lên trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thành, Mục Huyền Công cũng vậy, ông ta chăm chú nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho mình một đáp án chính xác. 

 “Bên trong cơ thể của Mục tiền bối cũng có vu chú thượng cổ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhìn chú ấn đó thì cũng đã tồn tại được bốn trăm năm rồi”. 

 “Khô Nhạc, ức hiếp người quá đáng”, Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng, trong đôi mắt còn loé lên hàn mang lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, bốn trăm năm trước, ông ta quả thực có xin Khô Nhạc một viên đan dược, tính thời gian thì quả là trùng khớp. 

 “Bên trong cơ thể lão tổ nhà họ Mục và gia chủ nhà họ Mục đều có chú ấn, còn tám đại thế gia khác e rằng cũng vậy, bàn cờ của Khô Nhạc còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta!”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “điều mà ta lo lắng lúc này đó là bên trong cơ thể của lão tổ gia tộc Chu Tước liệu có chú ấn của Khô Nhạc hay không”. 

 Nghe vậy, Mục Huyền Công đột nhiên giật mình, nếu đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng mang theo vu chú thượng cổ thì U Đô tàn thật rồi. 

 “Vậy còn đợi gì nữa, mau bắt Khô Nhạc”, Mục Uyển Thanh lập tức nói. 

 “Lão phu tới U Đô thành chủ luôn”, Mục Huyền Công đứng bật dậy. 

 “Tiền bối, xin người chớ vội”, Diệp Thành chặn Mục Huyền Công lại, “lão cẩu tặc Khô Nhạc đó đương nhiên cần phải bị bắt nhưng quá nhiều chuyện còn chưa làm sáng tỏ, nếu ép quá thì Khô Nhạc không khác gì đến mức đường cùng phải bức lại, hậu quả khôn lường”. 

 “Lão phu vội vàng rồi”. 

 “Diệp Thành, ngươi có thể nhìn ra được lai lịch của vu chú thượng cổ không?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt hi vọng. 

 “Ta có thể chắc được tám, chín phần”, Diệp Thành chậm rãi nói, “chú ấn này được phân thành chủ chú và tử chú, thứ bên trong cơ thể Mục tiền bói là tử chú, còn chủ chú nằm bên trong cơ thể Khô Nhạc, điểm ác độc của loại chú này chính là một khi người mang chủ chú mất mạng thì người có tử chú cũng sẽ hồn bay phách lạc”. 

 “Bá…bá đạo vậy sao?” 

 “Ta cần phải gặp Khô Nhạc một lần mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng”, Diệp Thành trầm giọng, “trước đó thì không được đụng tới Khô Nhạc, lão điên đó mà chết thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng”. 

 “Nếu hôm nay tiểu hữu không đến thì lão phu không biết Khô Nhạc còn có âm mưu động trời như vậy”. 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.