Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi ở Đan phủ, phía Diệp Thành đều đã say khướt, chìm vào giấc ngủ. 

 Màn đêm yên tĩnh mà thanh bình. 

 Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang quan sát, im lặng không lên tiếng. 

 Không biết bao lâu sau bà mới dời mắt, dưới ánh trăng và ánh sao sáng ngời, bà ngây người nhìn bức tranh mình vẽ, thỉnh thoảng sẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. 

 Một đêm yên bình, chớp mắt đã tới sáng. 

 Trời còn chưa sáng, Tạ Vân trên đỉnh núi đã bị một tiếng hét đánh thức. 

 Ta tiến cấp rồi! 

 Ta tiến cấp rồi! 

 Khi hắn ta sầm mặt ngồi dậy thì thấy một luyện đan sư đang nhảy nhót, vui mừng hét lớn. 

 Bà nội ngươi! 

 Tạ Vân vừa thầm mắng vừa day đầu mày, đang ngủ ngon bị đánh thức đương nhiên hắn ta không vui nổi rồi. 

 Niệm Vi cũng bị đánh thức, cô mở đôi mắt đẹp mơ màng ra, thấy mình đang nằm trên đùi Diệp Thành, nhìn Diệp Thành vẫn đang ngủ say, cô khẽ cười rồi lại nằm lên đùi hắn lần nữa. 

 “Niệm Vi, đừng giả vờ ngủ nữa”. 

 Diệp Thành tỉnh giấc, vươn vai duỗi eo thoải mái. 

 Nghe vậy, Niệm Vi vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ngượng ngùng, trên mặt còn có nét ửng hồng. 

 Ta tiến cấp rồi! 

 Ta tiến cấp rồi! 

 Dưới chân núi, tiếng hô thế này nối nhau vang lên, các luyện đan sư chạy ra khỏi động phủ của mình khua chân múa tay đầy phấn khích, đa số đều là những luyện đan sư đã được tiến cấp. 

 Tốt lắm! 

 Diệp Thành liếc nhìn, số luyện đan sư tiến cấp không ít, có tới vài trăm người, nhưng phần lớn là từ cấp ba lên cấp bốn, cấp bốn lên cấp năm, chỉ có một người từ cấp năm lên cấp sáu. 

 Nhưng Diệp Thành vẫn rất hài lòng với sự thể hiện của họ, bây giờ mới một ngày thôi, sau này sẽ có thêm nhiều người tiến cấp hơn nữa. 

 “Xếp hàng nhận tiền nào!” 

 Bên dưới, thị vệ riêng của Niệm Vi đã kê sẵn một chiếc bàn đá trước đại điện, trên đó đặt đầy túi đựng đồ. 

 Các luyện đan sư vội vàng chạy tới, trong lòng cảm thấy khá hứng khởi, thuật luyện đan có tiến bộ còn được nhận tiền, đây là chuyện vô cùng tuyệt vời. 

 Diệp Thành nói lời giữ lời, đương nhiên cũng không tiếc nguyên thạch. 

 So với nguyên thạch, trước giờ hắn luôn coi trọng nhân tài hơn, tiềm năng của luyện đan sư rất lớn, hắn hiểu rõ khả năng triệu tập của mình, nếu cố gắng đào tạo thậm chí sẽ còn đáng sợ như một đội quân tu sĩ. 

 “Được nhận tiền bảo sao lại hăng hái như vậy”, nhìn các luyện đan sư đang xếp hàng nhận tiền phía dưới, Tạ Vân cảm thán một câu. 

 “Bỏ ra chút tiền là điều rất cần thiết”, Diệp Thành tiếp tục vận động cơ thể đang mỏi nhừ: “Mấy ngày tới ngươi ở lại Đan phủ đi, đừng lang thang ở U Đô, ta không muốn bọn chúng lại nhắm vào ngươi nữa”. 

 “Bây giờ chúng không có thời gian để ý đến ta đâu”, Tạ Vân vuốt tóc: “Trước khi đến ta đã đi qua tầng thứ nhất, không đi không biết, vừa thấy là hết hồn! Đám Nhạc Sơn và đám hoàng huynh của ta tất cả đều đang nằm vùng ở đó”. 

 “Cẩn thận, cảnh giác mới thành công được”, Diệp Thành mỉm cười, vung tay lấy lư luyện đan cùng rất nhiều nguyên liệu luyện đan ra. 

 Nhưng hắn không định luyện chế linh đan bảy vân mà là linh đan sáu vân, hắn mua một trăm loại linh đan sáu vân ở U Đô, trong đó có chín mươi chín loại hắn chưa luyện chế bao giờ. 

 Rảnh rỗi không có việc gì thì luyện tập một chút cũng tốt, coi như tích luỹ tài nguyên cho bản thân, quan trọng nhất là có nguyên liệu luyện đan miễn phí, những thứ này đều do nhà Chu Tước bỏ tiền nên dù thất bại hắn cũng không đau lòng. 

 “Đan Thánh có khác”, Tạ Vân ở bên cạnh nhìn Diệp Thành luyện đan thuần thục điêu luyện, không khỏi thở dài cảm thán. 

 “Thánh chủ đúng là toàn năng”, Niệm Vi cười duyên dáng, hai tay chống cằm lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một lúc bất giác thất thần, trong đôi mắt đẹp là vẻ say mê. 

 “Nào nào hoàng muội, hoàng huynh tặng cho muội một món bảo bối”, Tạ Vân tiến tới, kéo Niệm Vi sang một bên. 


 “Tự huynh uống đi!”, Tạ Vân còn chưa nói xong, Niệm Vi đã banh miệng hắn ta ra, sau đó nhét chiếc bình vào. 

 “Á, khụ khụ…!”, Tạ Vân thở không nổi, sặc tới nỗi nước mắt trào ra. 

 “Đáng đời”, Niệm Vi giẫm mạnh vào chân Tạ Vân, từ trong lời nói của hắn ta dường như cô đã biết trong bình ngọc là thứ gì. Mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng cô đưa mắt nhìn Diệp Thành một cái rồi che mặt chạy đi. 

 Diệp Thành nhìn Niệm Vi chạy đi rồi lại nhìn Tạ Vân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bình ngọc mà Tạ Vân vừa lấy ra từ trong miệng, vừa nhìn đã biết thứ trong bình là gì, khoé miệng hắn không khỏi giật giật. Làm gì vậy? Đó là hoàng muội của ngươi đó, thế mà ngươi cũng đùa được?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.