Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng các luyện đan sư của Đan phủ đã thức dậy, ai nấy đều đã thay cho mình bộ đan bào sạch sẽ. 

 Trước đại điện, gần mười nghìn luyện đan sư vẫn đang đứng ngay ngắn, vẻ mặt mỗi người đều rạng rỡ, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định, mái nhà mới, hành trình mới khiến họ tràn đầy hy vọng về tương lai. 

 Ù! 

 Khi mọi người đang chờ đợi thì mặt đất chợt rung lên. 

 Sau đó một tấm bia đá khổng lồ từ từ nhô lên khỏi mặt đất, rộng mười trượng, cao ba mươi trượng, trên đó có khắc bốn chữ lớn, nét chữ mạnh mẽ, có lực: Vạn Đan Bảo Điện. 

 Vạn Đan Bảo Điện? 

 Các luyện đan sư đều thì thào tự nói, không biết Vạn Đan Bảo Điện là vật gì. 

 Vào đi! 

 Giọng nói hư ảo của Diệp Thành vọng ra từ tấm bia đá khổng lồ. 

 Nghe vậy các luyện đan sư giật mình, lúc này mới phát hiện tuy là bia đá nhưng cũng là một cánh cửa, bên trong lạc ấn truyền tống trận, tức là có thể thông qua tấm bia đá này đến được nơi khác. 

 Không suy nghĩ nhiều, luyện đan sư đứng gần nhất đã nhấc chân bước vào trong tấm bia, gần mười nghìn luyện đan sư khác cũng lần lượt cất bước, nối đuôi nhau đi vào, không ai gây ra tiếng động, mọi người đều rất im lặng. 

 Khi họ xuất hiện lần nữa thì đã ở một thế giới kỳ lạ. 

 Những nơi khác không thể so sánh được với thế giới này, nên gọi là Địa Cung thì đúng hơn, nơi đây có bán kính một trăm nghìn trượng, đập vào mắt họ là những sức mạnh bí ẩn, quan sát kỹ còn loáng thoáng thấy được những ý cảnh luyện đan. 

 “Đây là ý cảnh luyện đan sao?”, đã có người thiên phú dị bẩm phát hiện ra. 

 “Nhiều… Nhiều ý cảnh vậy ư?” 

 “Còn có ý nghĩa sâu xa của luyện đan nữa”. 

 “Đây chính là Vạn Đan Bảo Điện”, giọng nói hư ảo lại vang lên, Diệp Thành từ từ hiện thân, chậm rãi lên tiếng: “Trong này chứa đựng ý cảnh luyện đan của các luyện đan sư tiền bối, là vật báu của việc luyện đan”. 

 “Đan Chi Khôi Bảo”, các luyện đan sư đều hít sâu một hơi, mắt ai nấy đều sáng rực, với luyện đan sư thì ý cảnh luyện đan của tiền bối và ý nghĩa sâu xa của việc luyện đan chẳng phải là bảo bối trong việc luyện đan sao? 

 “Trước tiên mọi người cứ lĩnh ngộ đã, ba ngày sau rồi đi ra”, Diệp Thành cười nhẹ. 

 “Đa tạ phủ chủ”, gần mười nghìn luyện đan sư cung kính hành lễ, sau đó nóng lòng ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt lại như vị tăng già ngồi thiền, nắm bắt ý cảnh luyện đan để lĩnh ngộ. 

 Diệp Thành mỉm cười, không làm phiền, xoay người ra khỏi Vạn Đan Bảo Điện. 

 Sau khi ra khỏi Vạn Đan Bảo Điện, hắn dặn dò thị vệ của Niệm Vi rồi ra khỏi linh sơn Đan phủ, bước lên thiên không, ngự kiếm bay thẳng đến con phố nhộn nhịp sầm uất của Đan phủ. 

 “Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Phía trên lại phái thêm rất nhiều cảnh giới Hoàng nữa chặn kín cổng thành U Đô rồi”, vừa tới con phố phồn hoa, Diệp Thành đã nghe thấy những tiếng xì xào. 

 “Truyền khắp cả U Đô rồi”. 

 “Cũng ghê gớm thật đấy, bao nhiêu cảnh giới Hoàng như thế, trong đó còn có không ít tu sĩ cảnh giới Hoàng đỉnh phong thế mà lại không tìm được một cảnh giới Thiên”. 

 “Lão tử sống hơn tám trăm năm rồi cũng không thấy người nào lợi hại như thế, cảnh giới Thiên mà một ngày giết được hơn ba mươi cảnh giới Hoàng, sức chiến đấu này khiến người ta kinh hãi, chiến tích này của hắn xưa nay chưa từng có”. 

 “Khô Nhạc, các ông bày ra thế trận lớn thật đấy”, trong đám người, Diệp Thành mặc áo bào đen cười lạnh lùng. 

 Hắn bỏ ngoài tai những lời bàn tán ấy, một mình lang thang trên phố, thi thoảng lại liếc nhìn các gian hàng hai bên đường, hy vọng tìm được bảo bối gì quý giá nhưng tiếc là không có. 

 Không biết bao lâu sau mới thấy hắn bước vào một cửa hàng. 

 Bên trong cửa hàng là một thế giới riêng với hương đan tràn ngập, đây là một cửa hàng bán linh đan. 

 Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang chăm chú đọc sách cổ ngẩng lên nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đọc sách, hờ hững hỏi: “Mua đan dược à?” 

 “Ở đây có bao nhiêu linh đan ba vân?”, Diệp Thành nhẹ giọng hỏi. 

 “Tám trăm”, giọng điệu ông lão vẫn không mặn không nhạt. 

 “Vậy có bao nhiêu loại linh đan bốn vân?” 

 “Năm trăm?” 

 “Linh đan năm vân thì sao?” 

 “Ba trăm”. 

 “Thế linh đan sáu vân?” 

 “Một trăm”, ông lão nói xong thì buông quyển sách cổ xuống, nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân với vẻ mặt không mấy thân thiện: “Vị đạo hữu này, ngươi tới mua đan dược hay đến để mua vui từ lão già này?” 

 “Ta không có thời gian rảnh như vậy”, Diệp Thành hờ hững nói: “Tám trăm loại linh đan ba vân, năm trăm loại linh đan bốn vân, ba trăm loại linh đan năm vân, một trăm loại linh đan sáu vân, mỗi loại cho ta một viên”. 

 “Mỗi… Mỗi loại đều lấy một viên?”, ông lão sửng sốt. 

 “Sao? Không có à?” 

 “Có thì có, nhưng không phải số tiền nhỏ đâu, chưa tính số lẻ đã tới ba triệu nguyên thạch rồi”. 

 “Linh đan bảy vân trước giờ đều không bán”, ông ta vội đáp. 

 “Vậy đan phương của luyện đan bảy vân thì sao?” 

 “Ai lại bán bảo vật như vậy chứ?”, ông lão lấy làm lạ trả lời. 

 “Cáo từ”, Diệp Thành xoay người rời đi, biến mất như một cơn gió khiến ông lão phía sau cảm thấy kỳ quái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.