Chương trước
Chương sau
Ban đêm U Đô thật yên bình và tĩnh lặng. 

 Nhưng bên ngoài U Đô thì lại không được như thế, ngày càng có nhiều người bay tới, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều khó coi. 

 Bên ngoài thành U Đô đầy cao thủ cảnh giới Hoàng, bọn chúng chặn kín cổng thành không một kẽ hở, chỉ ra chứ không vào được, người nào vào thành cũng đều phải qua hơn mười vòng kiểm tra của bọn chúng. 

 Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là vì muốn bắt Diệp Thành. 

 Nhưng từ sau khi Diệp Thành trốn vào rừng ngày hôm qua thì không còn thấy dấu vết của hắn nữa, hắn như đã bốc hơi khỏi thế gian. 

 So với bên ngoài U Đô, linh sơn của Đan phủ U Đô lại khá yên tĩnh. 

 Tất cả luyện đan sư đều trở về nơi ở của mình. 

 Nói là nghỉ ngơi nhưng làm sao ai có thể ngủ được! Tất cả luyện đan sư đều đang ngồi xếp bằng trên vân đoàn, cực kỳ kích động nhìn đan hải của mình, nhìn chân hoả của mình đang cháy bên trong mà cười ngốc nghếch. 

 Đây là một cơ duyên và may mắn, có chân hoả với luyện đan sư mà nói là một ý nghĩa rất lớn. 

 Đương nhiên ngoài vui mừng, các luyện đan sư cũng đều cảm thán thủ đoạn của Diệp Thành, thay đổi hoả diệm là một thần thông cực kỳ nghịch thiên. 

 Đan phủ! 

 Đêm đã về khuya, không biết có bao nhiêu người đã phải hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang uống rượu trên tảng đá qua làn mây mù mờ ảo, hắn cực kỳ hào phóng cho họ một mái nhà, coi họ là người nhà, mọi người đều vô cùng biết ơn ân đức này của hắn. 

 Ai cũng cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo đúng người, con đường của họ cũng sẽ vì Đan Phủ mà trở nên tươi sáng. 

 Ở trên đỉnh núi, Diệp Thành cầm vò rượu lẳng lặng nhìn lên tinh không, cảm nhận từng ánh mắt kính sợ và biết ơn, hắn bất giác nở nụ cười vui mừng nhẹ nhõm, tuy đây là một phần của kế hoạch nhưng hắn cũng đối xử chân thành với mọi người. 

 Thánh chủ! 

 Niệm Vi tung tăng chạy tới như một cô gái nhỏ, cô nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay Diệp Thành. 

 Diệp Thành nhận lấy rồi mở ra, hắn không khỏi kinh ngạc cảm thán, nguyên thạch bên trong không ít hơn Tạ Vân đưa, lão tổ nhà Chu Tước ra tay thật hào phóng, mỗi lần đưa cả chục triệu. 

 “Mấy ngày nữa lại đi!” 

 Niệm Vi cười hì hì rồi ngoan ngoãn vòng qua sau lưng Diệp Thành, bóp vai đấm lưng cho hắn như một nha hoàn. 

 “Đúng là phải đi vài lần!” 

 Diệp Thành sờ cằm, thầm nói nếu mình cũng có một lão tổ giàu có như vậy thì ngày nào cũng sẽ tới xin tiền, điều quan trọng nhất là mượn xong không cần trả. 

 Khi hai người đang nói chuyện thì một cơn gió nhẹ thổi tới. 

 Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn kỹ lại thì chính là Nhược Thiên Chu Tước. 

 Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, dù là Diệp Thành hay Niệm Vi thì đều sững sờ, ai có thể ngờ rằng đường đường là lão tổ của nhà Chu Tước mà nửa đêm không nghỉ ngơi lại chạy tới đây. 

 Nhất là Niệm Vi, cô vẫn đang giữ nguyên tư thế đấm lưng bóp vai cho Diệp Thành, đường đường là công chúa của nhà Chu Tước mà lại làm việc này cho một tu sĩ cảnh giới Thiên. 

 Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Nhược Thiên Chu Tước, bà vốn tới đây để xem Đan phủ thế nào nhưng lại thấy cảnh tượng kinh ngạc như vậy, với khả năng đoán định của một tu sĩ Chuẩn Thánh như bà cũng nhất thời không phản ứng kịp. 

 Nhìn vẻ mặt thú vị của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành cũng bối rối, thầm nghĩ chắc lúc này bà chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn luôn rồi, công chúa nhà Chu Tước nhà ta mà lại bóp vai đấm lưng cho ngươi, ngươi điên rồi à! 

 Bái… Bái kiến lão tổ! 

 Bái… Bái kiến lão tổ! 

 Vài ba giây sau, Diệp Thành và Niệm Vi đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ. 

 Nhược Thiên Chu Tước nhướng mày, nhìn Niệm Vi rồi lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái. 

 Bị bà nhìn như vậy, Niệm Vi hơi luống cuống. 

 Ngược lại, Diệp Thành lại gật gù nhìn hư thiên, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác lát nữa sẽ bị Nhược Thiên Chu Tước xách về nói chuyện. 

 “Ta đi vệ sinh đây”, rùng mình một cái, Diệp Thành lập tức quay người, co giò chuẩn bị bỏ chạy. 

 “Ta cũng đâu có ăn hắn”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười rồi phất tay áo, đưa Niệm Vi ra khỏi linh sơn Đan phủ, lúc này bà mới nhìn Diệp Thành cười tủm tỉm hỏi: “Có dễ chịu không?” 

 “Cũng… Cũng tạm”, Diệp Thành cười khan. 

 “Hay là ta cũng bóp cho ngươi nhé?”, Nhược Thiên Chu Tước hứng thú nhìn Diệp Thành. 

 “Thôi không cần đâu ạ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.