Chương trước
Chương sau
Thời gian dần trôi, mới đó mà màn đêm đã lại buông xuống. 

 Tạ Vân Vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt tĩnh tâm, khuôn mặt trang nghiêm không hề có dấu hiệu tỉnh lại. 

 Diệp Thành cũng không nhàn rỗi. 

 Lúc này phía trước hắn đang có một con chim tước đỏ tắm trong biển lửa, đó chính là ngoại tướng về căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân, được Diệp Thành lôi ra khỏi cơ thể Tạ Vân trước đó, hiện giờ hắn muốn luyện hoá phệ đạo huyết đan bên trong huyết mạch ấy. 

 Đây chính là căn nguyên huyết mạch của Huyền Vũ? 

 Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng, nếu không phải Diệp Thành thần thông thì cô cũng khó có thể thấy được hình ảnh của chim hồng tước. 

 Hậu duệ của phượng hoàng! 

 Diệp Thành vừa điều tiết tiên hoả và thiên lôi bao quanh bản nguyên của chim hồng tước vừa quay đầu sang nhìn Niệm Vi, đã cùng huyết mạch với Tạ Vân thì huyết mạch của Niệm Vi và Tạ Vân nhất định giống nhau, chẳng qua là độ thuần tuý của huyết mạch khác nhau mà thôi. 

 Đúng như thánh chủ nói! 

 Niệm Vi gật đầu, cô không hề che giấu mà nói ra bí mật: “Tổ tiên của gia tộc Chu Tước chính là một con chim phượng hoàng chưa khai hoá, ngang ngược bướng bỉnh, gây ra không ít nghiệp chướng, cũng may Hiên Viên Đại Đế điểm hoá trùng tu công đức mới niết bàn thoát biến, có điều sau nhiều năm tháng dài đằng đẵng, huyết mạch Nhược Thiên đến bây giờ đã không còn được như xưa, nếu không thì cũng không đến mức đi xa tới nơi biên hoang vắng vẻ của Tinh Vực”. 

 “Tổ tiên của gia tộc Chu Tước là chim phượng hoàng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy”, Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng. 

 “Huyết mạch phượng hoàng, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng”, Diệp Thành mỉm cười, huyết mạch thánh thể bên trong cơ thể cũng rạo rực vì hắn từng nuốt một giọt máu phượng hoàng, có chút liên quan tới huyết mạch của gia tộc Chu Tước. 

 Tiếp đó, bên trong thế giới nhỏ lại chìm vào bầu không khí im ắng. 

 Phệ đạo huyết đan thâm nhập vào căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân vô cùng ngoan cố, cho dù là Diệp Thành cũng phải mất gần ba ngày mới có thể hoàn toàn luyện hoá hết. 

 Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, lập tức đem bản nguyên chu tước đẩy vào cơ thể Tạ Vân. 

 Đột nhiên, cơ thể Tạ Vân run lên, toàn thân bùng lên ngọn lửa, phát ra thần mang chói lọi, một con chim hồng tước to lớn sải cánh xuất hiện, quang hoa vạn đạo giống như vị thần bảo vệ cho Tạ Vân. 

 Hự! 

 Vì huyết mạch quay về nên tu vi của Tạ Vân ở cảnh giới Linh Hư Đỉnh Phong có phần thay đổi, nó đang tiến lên cao hơn nữa tới cảnh giới Không Minh, cứ thế tiến giới một mạch cho tới khi đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu mới dừng lại. 

 Được rồi! 

 Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, mọi thứ thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều. 

 Diệp Thành nghỉ ngơi chốc lát, Mục Uyển Thanh canh chừng ở đây còn hắn và Niệm Vi sau đó đi ra khỏi thế giới nhỏ này, lão tổ của gia tộc Chu Tước muốn gặp Diệp Thành, Tạ Vân lại đang hồi phục nên chỉ có thể nhờ Niệm Vi dẫn đường. 

 “Thánh Chủ, trong thời gian ba tháng liệu Hoàng Huynh có thể quay trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa không?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, “Trong tám đại hoàng tử, tu vi thấp nhất là ở cảnh giới Thiên tầng thứ bảy, đó là khoảng cách rất xa”. 

 “Tu vi chênh lệch không phải là vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “với khả năng thiên bẩm, huyết mạch thuần túy và nền tảng tu luyện vững chắc của hắn thì cho dù là ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất hắn cũng đủ sức để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng”. 

 “Về điểm này thì đệ tử tin”, Niệm Vi mỉm cười, “năm xưa khi tu vi ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất huynh ấy quả thực đã từng trảm tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng”. 

 Cả hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi tới Truyền Tống Trận từ tầng thứ hai thông tới tầng thứ ba từ bao giờ. 

 “Bái…bái kiến công chúa”, người canh giữ Truyền Tống Trận vẫn là lão già tóc bạc, ông ta cung kính hành lễ với Niệm Vi nhưng khi thấy Diệp Thành bên cạnh cô thì vẻ mặt lại tỏ ra gượng gạo. 

 “Tiền bối, lại gặp mặt rồi”, Diệp Thành nhìn lão già tóc bạc cười, nói. 

 “Trước kia lão phu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong tiểu hữu đừng…đừng để bụng”, lão già tóc bạc ho hắng lên tiếng. 

 “Không để bụng, không để bụng”, Diệp Thành cười xoà rồi cùng Niệm Vi biến mất bên trong Truyền Tống Trận. 

 “Già rồi hoa mắt, già rồi hoa mắt”, sau khi hai người phía Diệp Thành rời đi, lão ta tự vỗ vào cái đầu của mình thật mạnh, thầm nhủ sau này với ai cũng phải giữ thái độ khách khí hơn một chút, nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo. 

 Phía này, Niệm Vi và Diệp Thành đã tới tầng thứ tám ở U Đô. 

 Trong tám tầng ở U Đô đâu đâu cũng thấy đình đại lầu các thấp thoáng, nơi nào cũng được chạm khắc tinh xảo, loé lên thần hoa, không phải là nơi mà tầng thứ nhất và thứ hai có thể so bì, nơi này đúng là chốn tiên cảnh, thanh bình mà thánh khiết. 


 “Đó là phủ đệ linh sơn của Cửu Hoàng Huynh”. 

 “Kia là của Đại Hoàng Tử”. 

 “Bên cạnh là của Tam Hoàng Tử, phía đông là của Tứ Hoàng Tử”. 

 “Thánh Chủ có nhìn thấy tiên khuyết kia không, nơi đó nuôi dưỡng linh thú bất phàm đấy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.