Chương trước
Chương sau
“Ngươi…”, một câu nói của Niệm Vi cũng khiến Mục Uyển Thanh phải giật mình đứng dậy, đôi mắt long lanh lần đầu tiên không hề mơ màng mang theo ý say, cô nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi…ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?” 

 “Sao, không giống à?”, Diệp Thành khẽ mỉm cười. 

 “Là Uyển Thanh có mắt không thấy núi Thái Sơn”, Mục Uyển Thanh tiến lên trước một bước rồi cũng quỳ một gối xuống đất giống Niệm Vi, sao cô có thể ngờ tới Hoang Cổ Thánh Thể mà cô mất bao công sức tìm kiếm lại ngay trước mặt mình. 

 “Cô đang làm gì vậy?”, Diệp Thành tiến lên trước. 

 “Mục Uyển Thanh cúi đầu mong đạo hữu ban tặng dòng thánh huyết, cho dù phải đánh đổi bằng giá nào ta cũng cam lòng”, Mục Uyển Thanh không dám đứng dậy, lời nói mang đầy hi vọng. 

 Diệp Thành bất lực nhìn sang Niệm Vi, trước đó Niệm Vi đã xin ý kiến của hắn mới nói ra bí mật về Hoang Cổ Thánh Thể nhưng hắn không ngờ Mục Uyển Thanh lại kích động đến mức quỳ xuống khiến hắn trở tay không kịp. 

 “Mục tỷ tỷ, mong tỷ đứng dậy đi, Thánh Chủ nhất định sẽ ra tay cứu Cửu Hoàng huynh”, Niệm Vi tiến lên trước đỡ Mục Uyển Thanh. 

 “Thật sao?”, Mục Uyển Thanh được đỡ dậy, cô nhìn Niệm Vi với khuôn mặt mang đầy hi vọng. 

 “Cửu Hoàng Tử chẳng phải là Nhược Thiên Huyền Vũ Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước sao?”, Diệp Thành nhìn sang Niệm Vi và Mục Uyển Thanh. 

 “Đúng vậy”, Niệm Vi mím môi, “Thánh Chủ đã nghe tới chuyện mà Cửu Hoàng Tử gặp phải ở U Đô chưa?” 

 “Đương nhiên nghe rồi, Cửu Hoàng Tử là thiên tài cái thế, được kì vọng vượt qua các tiền bối nhưng lại bị hãm hại, tu vi giảm sút vả lại bên ngoài còn đồn rằng là do Khô Nhạc ra tay”. 

 “Chính là ông ta”, không chỉ Mục Uyển Thanh mà đến cả Niệm Vi ở bên mặt mày cũng vô cùng tức giận, “đó là loại đan dược kịch độc, người ngoài không nhìn ra được, nó có khả năng huỷ hoại căn cơ của con người, chính là loại do đích thân Khô Nhạc luyện chế ra, ông ta cho rằng mọi chuyện ông ta làm sẽ không có sơ hở”. 

 “Chuyên huỷ đi căn cơ đạo tắc?”, Diệp Thành xoa cằm, “xem ra đây là huyết đan phệ đạo”. 

 “Ngươi biết đến đan dược đó sao?”, Mục Uyển Thanh nói với giọng bất ngờ. 

 “Ta từng nghe nói tới”, Diệp Thành gật đầu, “cho nên thánh huyết của ta có thể cứu được Nhược Thiên Huyền Vũ?” 

 “Có thể”, Mục Uyển Thanh kích động nhìn Diệp Thành, “chỉ cần có tinh huyết của Hoang Cổ Thánh Thể thì huynh ấy có hi vọng hồi phục”. 

 “Cô nghĩ đơn giản quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “mặc dù Hoang Cổ Thánh Thể là thần dược nhưng không phải vết thương gì cũng có thể chữa trị, đặc biệt là thương thế về đạo tắc căn cơ, đó là một loại tổn thương thuộc đạo thương, muốn dùng thánh huyết trị vết thương đặc thù thế này thì ta cũng chỉ có thể nói là hão huyền.” 

 “Nhưng ta từng tra trong cổ tích mà”, Mục Uyển Thanh vội nói. 

 “Không phải ta đả kích cô mà phản phệ của phệ đạo huyết đan không đơn giản như cô nghĩ đâu”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời, “huống hồ thời gian là mười năm, vết thương đã thâm căn cố đế, e rằng cho dù là thánh huyết cũng khó có thể nghịch thiên”. 

 “Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, Mục Uyển Thanh lại nắm chặt tay. 

 “Có thể khiến cô không từ bất cứ giá nào mà cầu xin thánh huyết như vậy, xem ra Nhược Thiên Huyền Vũ là người rất quan trọng với cô”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Mục Uyển Thanh. 

 “Thánh chủ nói đúng tim đen rồi”, Niệm Vi nắm lấy cánh tay Mục Uyển Thanh,”tỷ ấy chính là Cửu Hoàng Tẩu tương lai của đệ tử con đấy”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, trong lòng bất giác lại có cái nhìn khác về Mục Uyển Thanh, một Hoàng Tử thất thế lại có một nữ tử si tình như vậy, mối tình duyên này có thể coi là hiếm có. 

 “Ngươi có thể tặng ta thánh huyết không?”, Mục Uyển Thanh nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Thành. 

 “Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười đáp, “Niệm Vi đã có lời thì sao ta có thể không giúp chứ, có điều có thể chữa được cho Cửu Hoàng Tử hay không thì phải xem tạo hoá của Hoàng Tử, dù sao thánh huyết cũng không phải là vạn năng”. 

 “Đa tạ, đa tạ”, từng giọt nước mắt lăn dài sau giây phút Diệp Thành đồng ý, niềm vui đến quá nhanh và bất ngờ khiến cô cảm thấy như một giấc mơ vậy. 

 “Ta…ta đi tìm Huyền Vũ, đưa huynh ấy tới, chỉ cần thử là biết”, cuối cùng cô mới nhớ tới việc cần làm, nói rồi lập tức chạy đi. 

 “Không cần”, Diệp Thành khoát tay, “hôm nay ta phải tham gia buổi tuyển chọn luyện đan sư, nghe nói người chủ trì lần này là Cửu Hoàng Tử, đợi sau khi lựa chọn xong rồi bàn việc này cũng không muộn”. 

 “Ngươi…ngươi còn là luyện đan sư?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ. 

 “Đương nhiên rồi”, Niệm Vi mỉm cười, “Thánh Chủ là Đan Thánh đấy”. 

 “Đan…Đan Thánh?”, Mục Uyển Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cô không hiểu về luyện đan, cũng không biết ai phong cho Diệp Thành làm Đan Thánh nhưng đã mang theo từ “thánh”, thì không hề đơn giản, Đan Trung Chi Thánh, đây là sự tôn quý thế nào? Nếu như so về cảnh giới của tu sĩ thì có thể so với Thánh Nhân rồi. 

 “Hãy tin Thánh Chủ nhất định có thể cứu được Cửu Hoàng Tử”, Niệm Vi lại lần nữa nắm tay Mục Uyển Thanh. 

 Theo Niệm Vi thấy thì Diệp Thành trong mắt cô trời sinh đã là bậc kì tài, có thể nghịch thiên trảm Đế ở Đại Sở, ở Chu Tước Tinh cũng sẽ như vậy, Diệp Thành có thể viết nên thần thoại thuộc về mình, do vậy mà từ đầu tới cuối cô không hề nghi ngờ, đây chính là tín niệm vô điều kiện của cô với Diệp Thành. 

 Nhìn thấy tín niệm của Niệm Vi còn kiên định hơn mình, Mục Uyển Thanh liền gật đầu, cô có niềm tin rất mãnh liệt đối với người thanh niên đang đứng trước mặt mình, với tuổi tác này, với tu vi này và bí thuật tính toán thần thông có thể khiến một cô công chúa quỳ xuống, lại còn là luyện đan sư với phong hiệu Đan Thánh, mọi thứ thuộc về hắn đều chứng tỏ không phải ai cũng có thể làm được như vậy. 

 “Được rồi, mọi người cứ nói chuyện đi”, phía này Diệp Thành vươn vai, hắn đứng dậy, “ta đi tham gia buổi tuyển chọn luyện đan sư, tiện thể xem xem Cửu Hoàng Tử của các cô thế nào, một thiên tài cái thế được kì vọng vượt qua tiền bối có lẽ là người không hề đơn giản”. 

 “Chúng ta cùng đi”, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh lần lượt đi theo. 

 “Tuỳ mọi người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn sải bước ra ngoài. 

 “Thánh Nữ”, vừa ra khỏi cửa, lão già áo tím đã tiến tới, “hội trưởng lão mời Thánh Nữ qua bên kia”. 

 “Ta không rảnh”, Mục Uyển Thanh cứ thế chối từ, hiện giờ cô đặt mọi tâm tư vào chuyện của Huyền Vũ, đâu có thời gian mà quan tâm các lão bối của gia tộc, cho dù là hội trưởng lão thì cũng thế thôi. 

 “Đây…”, lão già áo tím cảm thấy bị làm khó. 


 “Vậy còn cô thì sao? Cả trăm năm ở Chu Tước có ý chung nhân nào chưa?” 

 “Chưa…chưa ạ”, bị hỏi đột ngột như vậy, Niệm Vi vội cúi đầu, ngón tay ngoắc vào nhau. 

 “Rồi sẽ có thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn là người đầu tiên sải bước đi. 

 “Ta có người trong lòng nhưng ta lại không xứng với người ấy”, nhìn bóng lưng Diệp Thành quay đi, Niệm Vi khẽ nhủ rồi bước theo kề vai với hắn, chốc chốc lại quay đầu sang nhìn hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.