Chương trước
Chương sau
Thả ta ra! Thả ta ra! 

 U cốc về khuya không hề yên tĩnh, liên tục vang lên tiếng kêu cứu. 

 Lão già mặc y phục tím nằm trên mặt đất mẫu mẹ nhớ nhuốc, tu vi bị phế hoàn toàn, trong mười mây tên tới đây truy sát Diệp Thành thì chỉ còn mình lão ta còn sống sót. 

 “Nói cho ta biết chủ nhân của ông là ai?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng kinh người. 

 “Nhạc Chân, là Nhạc Chân”, lão già kia vội đáp lời. 

 “Nhạc Chân?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn cố gắng nhớ lại, trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh một lão già, vào ngày hắn tới đăng kí tham gia chọn luyện đan sư, người tiếp hắn tên là Nhạc Chân. 

 “Ta đã nói rồi, thả ta ra”, lão già mặc y phục tím điên cuồng gào thét. 

 “Xin lỗi, không thể”, Diệp Thành vẫn lãnh đạm như vậy, hắn còn chưa dứt lời thì đã vung sát kiếm lên, trong ánh mắt không hề mang theo chút luyến tiếc nào, hắn lập tức đoạt mạng của lão ta. 

 “Quả nhiên là Nhạc Chân”, ở bên, Hồ Tiên Nhi cau mày. 

 “Sao? Cô biết ông ta à?”, Diệp Thành thu lại kiếm Xích Tiêu nhìn sang Hồ Tiên Nhi. 

 “Người ở U Đô không ai không biết đến ông ta”, Hồ Tiên Nhi bất giác hít vào một hơi thật sâu, “ông ta là đệ của của Khô Nhạc Chân Nhân, còn Khô Nhạc Chân Nhân có lẽ ngươi không xa lạ gì, chính là luyện đan sư cấp bảy duy nhất ở U Đô, thân phận vô cùng cao quý, cho dù là gia chủ gia tộc Chu Tước cũng phải nể mặt, thân là đệ tử của Khô Nhạc, Nhạc Chân đương nhiên không phải là kẻ nhàn rỗi”. 

 “Cho dù là ai mà dám hãm hại ta thì phải trả cái giá bằng máu”, Diệp Thành giữ thái độ lạnh lùng. 

 “Ta khuyên ngươi đừng quá lỗ mãng”, Hồ Tiên Nhi vội nhắc nhở: “Nhạc Chân không đáng sợ, người đáng sợ là Khô Nhạc Chân Nhân, Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước Nhược Thiên Huyền Vũ chính là ví dụ điển hình, tương truyền hắn ta chỉ vì ngộ thương đệ tử của Khô Nhạc nên bị Khô Nhạc ghi thù, ông ta giở trò hạ độc trong đan dược dâng lên Cửu Hoàng Tử khiến đường đường là một đại Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, tu sĩ cái thế được kì vọng vượt qua các tiền bối lại trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém”. 

 “Nhược Thiên Huyền Vũ gặp nạn lại có liên quan đến Khô Nhạc, đây là lần đầu ta nghe nói”, Diệp Thành lên tiếng, “việc nhà gia tộc Chu Tước có biết không mà lại để Khô Nhạc làm càn vậy?” 

 “Là ai hại Nhược Thiên Huyền Vũ mọi người đều biết nhưng không nói ra, chỉ là không muốn nói ra mà thôi, nếu trách thì trách thế lực của Khô Nhạc ở U Đô quá lớn mạnh, đã ăn sâu vào cả những lão bối của gia tộc Chu Tước, gia tộc Chu Tước không phải không muốn đụng đến ông ta mà là không đụng đến được cũng vì nhiều lý do, rắc rối phức tạp”. 

 “Đúng là khiến ta phải bất ngờ, đường đường là người nối dõi của gia tộc Chu Tước mà lại bị một luyện đan sư khống chế”, lời nói của Diệp Thành mang theo vài phần xót xa. 

 “Ngươi là luyện đan sư, có lẽ ngươi hiểu luyện đan sư có vai trò thế nào ở thời đại chiến tranh”, Hồ Tiên Nhi lau đi vệt máu nơi khoé miệng, “Chu Tước Tinh quanh năm chiến tranh với Thanh Long Cổ Tinh, một luyện đan sư tầng thứ bảy và các luyện đan sư mà ông ta cai quản ở một mức độ nào đó mà nói còn mạnh hơn cả hàng triệu hùng sư”. 

 “Thanh Long Cổ Tinh?” 

 “Thanh Long Cổ Tinh là cổ tinh có khoảng cách gần nhất với Chu Tước Tinh”, Hồ Tiên Nhi chậm rãi nói, “người của Thanh Long Cổ Tinh đều rất hiếu chiến, trong người mang theo tính xâm lược, những năm gần đây tinh vực này dấy lên không ít lần chiến tranh, vì để đối phó với Thanh Long Cổ Tinh mà Chu Tước Cổ Tinh cần sự hỗ trợ từ luyện đan sư mạnh như Khô Nhạc, đây là hành động bất đắc dĩ, nên biết rằng trên tám phần đan dược của gia tộc Chu Tước đều do ông ta chế ra từ Linh Đan Các mà ông ta cai quản”. 

 “Chẳng trách…”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn cũng đã hiểu hơn phần nào về cục diện mà gia tộc Chu Tước phải đối mặt, một bên là đệ tử thiên kiêu Nhược Thiên Huyền Vũ, một bên là Khô Nhạc Chân Nhân trợ lực cho gia tộc, đứng trước lợi và hại, bọn họ vẫn lựa chọn cái lợi cho mình. 

 “Việc Khô Nhạc Chân Nhân càn quấy quả thực khiến gia tộc Chu Tước không hài lòng, tuy nhiên bọn họ cũng bắt đầu ngầm thoả hiệp, cho nên gia tộc chu tước bắt đầu có hành động, lần này chọn luyện đan sư chính là một cơ hội tốt”. 

 “Ồ?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn Hồ Tiên Nhi: “Việc lựa chọn luyện đan sư lần này có phần khác biệt”. 


 “Hoá ra là vậy”, Hồ Tiên Nhi ngỡ ngàng, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới điều này. 

 “Không nói tới Khô Nhạc và Cửu Hoàng Tử nữa, ta cần cô nghe ngóng một người”, Diệp Thành đổi chủ đề nhìn sang Hồ Tiên Nhi: “Gia tộc Chu Tước có một công chúa tên là Tử Linh, cô đã từng gặp cô ta bao giờ chưa?” 

 “Ta từng gặp rồi”, Hồ Tiên Nhi gật đầu. 

 “Cho ta xem hình ảnh của cô ta đi”, Diệp Thành vội nói, so với Cửu Hoàng Tử và Khô Nhạc thì hắn quan tâm tới người chuyển kiếp hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.