Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu khắp U Đô. 

 Mặt đất cũng lấy lại sức sống khi ánh mặt trời chiếu rọi, U Đô lại bắt đầu hoạt động trở lại, ai bán hàng thì bán hàng, ai tán gái thì tán gái, ai làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, ai đánh bài thì đánh bài, tất cả đều đang tiến hành một cách có trật tự. 

 Trong bia đá, Diệp Thành đã ngồi xếp bằng cả đêm. 

 Trên vân đoàn, dáng vẻ của hắn trang nghiêm như vị tăng già ngồi thiền, toàn thân sáng rực ánh vàng, khí huyết màu vàng dồi dào như biển cả. 

 Loáng thoáng còn có thể thấy một con phượng hoàng to lớn và một bóng rồng khổng lồ bay quanh người Diệp Thành, phượng hoàng bảy màu, bóng rồng màu vàng, đó là bởi vì hắn đã hấp thu huyết mạch của Phượng Hoàng bảy màu và huyết mạch của Bá Vương Long. 

 Cách đó không xa, Tiểu Ưng nhìn Diệp Thành, đôi mắt không ngừng loé lên thần quang, Diệp Thành hiện tại thật sự vô cùng phi thường. 

 Póc! 

 Chẳng mấy chốc, trong bóng tối dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến cho đôi mắt Tiểu Ưng vẫn luôn quan sát đột nhiên sáng lên. 

 Diệp Thành đột phá rồi, ánh sáng phóng thẳng lên từ trên đỉnh đầu của hắn, tu vi từ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất lên cảnh giới Thiên tầng thứ hai, đến khi lên đến tầng thứ hai đỉnh phong mới dừng lại. 

 Có lẽ đây là lần tiến cấp chậm nhất của Diệp Thành. 

 Một trăm năm trước hắn đã ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, đột phá đến cảnh giới Thiên tầng thứ hai cần những một trăm năm, điều này chứng minh một điều, tu vi tăng lên cấp độ này như hắn, muốn tăng lên nữa sẽ là một bước lên trời. 

 Hơn nữa nội công của hắn quá thâm hậu, nền tảng lại quá vững chắc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn bị chậm lại trong quá trình tiến cấp. 

 Đương nhiên, một nguyên nhân khác không thể không kể đến là hố đen không gian. 

 Một trăm năm trong bóng tối, Diệp Thành bước đi quá khó khăn, hắn đã sử dụng nốt viên linh thạch cuối cùng, nhưng để gắng gượng tiếp, hắn còn phải đốt cháy Thánh huyết, hơn nữa quanh năm không kiếm thêm được gì để bù đắp, lại thêm phản phệ và ám thương, đây cũng là một trong những lý do ngăn cản hắn tiến cấp. 

 Bây giờ hấp thu máu của Phượng Hoàng bảy màu không chỉ chữa lành ám thương mà còn khiến hắn đột phá được cảnh giới, trên cả trạng thái đỉnh phong, nội công của hắn càng lại thêm mạnh mẽ, đây thực sự là một điều may mắn. 

 Phù! 

 Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục thật dài, sau đó từ từ mở mắt, hai tia thần mang bắn ra như lập tức xuyên qua cả hư vô. 

 Thấy vậy, Tiểu Ưng lập tức tung cánh, đáp xuống vai Diệp Thành, thích thú phát ra những tiếng kêu vui mừng. 

 Đúng là may mắn! 

 Diệp Thành nở nụ cười nhìn đá vụn khắp mặt đất, chính máu Phượng Hoàng bảy màu phong ấn trong viên đá đã cho hắn một may mắn lớn, vì thế hắn lại càng thêm hứng thú với lai lịch của viên đá này. 

 Diệp Thành bỗng hạ quyết tâm, hắn sẽ đi tìm chủ quầy hàng đó, bất kể giá nào cũng phải hỏi ra nguồn gốc của viên đá, hắn chắc chắn viên đá ấy có liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn. 

 Đi kiếm tiền! 

 Gạt suy nghĩ sang một bên, Diệp Thành đứng dậy, thoải mái vươn vai duỗi eo, trên người toát ra thần lực vô hạn. 

 Lúc bước ra từ bia đá, Diệp Thành đã thay đổi một hình dáng khác, là một nam tử cao lớn vạm vỡ trên mặt có sẹo, hắn thay đổi thành diện mạo này đương nhiên là định đến sòng bạc tìm nhà họ Mục kiếm tiền, hơn nữa còn chuẩn bị làm một mẻ lớn. 

 Diệp Thành rời đi, nhưng trên bia đá lại treo thêm một tấm biển gỗ, trên tấm biển khắc hai chữ lớn: Bán nhà. 

 Đúng là hắn muốn bán nhà, tiền bán nhà cộng với nguyên thạch hắn đang có đã đủ để mua một căn nhà ở U Đô tầng thứ hai, tất cả chỉ vì có thể đặt chân lên tầng thứ ba để tìm người chuyển kiếp. 

 Mặc dù hắn tin chắc mình có thể toả sáng trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư vài ngày tới, khi đó có lẽ nhà Chu Tước sẽ cho hắn một vài đặc quyền mà người bình thường không có, nhưng không có gì là tuyệt đối, nếu hắn không được chọn thì sao? Vậy nên, hắn – một người trước nay luôn thận trọng đã quyết định chuẩn bị cả hai phương án, mua được nhà ở tầng thứ hai trước đã. 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành đã tới U Đô tầng thứ hai. 


 Diệp Thành xoay khớp cổ, xoa xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn, không thể để số tiền hôm qua mất trắng được, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở mà lại bị ném ra ngoài, các người tạo phản rồi! 

 Mới sáng sớm mà sòng bạc của nhà họ Mục đã kinh doanh khá tốt, người ra người vào thật sự rất đông, hầu hết mọi người đều cầm nguyên thạch đến để thử vận may, cũng có người thua sạch chỉ trong một đêm rồi thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, luôn miệng mắng chửi. 

 Hế? 

 Diệp Thành đang định đi vào sòng bạc, đột nhiên có một luồng thần quang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào người hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.