Chương trước
Chương sau
Cảnh giới Thiên tầng thứ ba! 

 Vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, hắn đã nhìn ra tu vi của người thanh niên áo trắng. 

 Tuy nhìn còn trẻ nhưng thực chất người này đã hơn trăm tuổi. 

 Nói ra thì một trăm tuổi ở Chư Thiên Vạn Vực cũng không phải là lớn, hiện tại Diệp Thành cũng đã một trăm ba mươi ba tuổi. 

 Tuổi thọ của tu sĩ ở đây dài hơn ở Đại Sở rất nhiều, chẳng qua vì họ không bị áp chế tu vi, tu vi nhìn chung cũng cao hơn Đại Sở, tu vi cao thì đương nhiên tuổi thọ cũng sẽ dài. 

 Ví dụ như cảnh giới Thiên có thể sống đến hơn một nghìn tuổi, cảnh giới Hoàng có thể sống đến hơn hai nghìn tuổi, cảnh giới Thánh Nhân lại càng sống lâu hơn, đến hơn ba nghìn tuổi, tính như vậy, hơn một trăm tuổi với tu sĩ chẳng khác gì một đứa trẻ. 

 Nhưng một trăm tuổi đã lên được cảnh giới Thiên tầng thứ ba, vậy người thanh niên này hẳn là người có thiên phú cực cao. 

 Vẫn là câu nói đó, núi cao còn có núi cao hơn! 

 Ở Đại Sở, chẳng hạn như phía Ma Vương hay Quỷ Vương, có ai không sống đến gần một nghìn tuổi, chờ cả một đời cũng không biết cảnh giới Thiên là cảm giác thế nào, nhưng ở Chu Tước Tinh lại không thiếu người cảnh giới Thiên. 

 “Tiểu tử, để túi đựng đồ lại, ngươi có thể đi rồi”, người thanh niên áo trắng cất lời, giọng nói còn nữ tính hơn cả vẻ bề ngoài, trong đôi mắt phượng loé lên u quang lạnh lẽo. 

 “Xem ra ngươi đã làm không ít việc giết người cướp của”, Diệp Thành chầm chậm đứng dậy, cười khẩy nhìn người thanh niên áo trắng. 

 “Vậy thì sao?”, người thanh niên áo trắng càng cười bỡn cợt hơn, vẻ điềm tĩnh của Diệp Thành khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong lòng hắn ta. 

 “Vậy nên hẳn là ngươi có rất nhiều tiền”, Diệp Thành cười nhạt rồi biến mất tại chỗ. 

 Thấy vậy, người thanh niên áo trắng nheo mắt, không ngờ Diệp Thành còn có thân pháp thần bí thế này, cũng không ngờ một tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất thân mang ám thương mà lại chủ động tấn công cảnh giới Thiên tầng thứ ba là hắn ta. 

 Trong thoáng chốc, hắn ta chợt di chuyển, tung một chướng về hướng bên hông. 

 Ở đó, Diệp Thành hiện thân, Bát Hoang Quyền kết hợp với nhiều thần thông đã được tung ra, địch lại một chưởng của người thanh niên áo trắng. 

 Phụt! 

 Ngay sau đó, máu văng tung toé, bàn tay của tên kia vỡ tung, bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho máu xương bay tứ phía. 

 Ngươi…! 

 Tên thanh niên kia chợt biến sắc, đường đường là cảnh giới Thiên tầng thứ ba mà chỉ một chiêu đã bị đánh bại, thực lực của Diệp Thành vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta. 

 Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, giẫm trên thất tinh, vung tay phất ra chín trận cờ hình thành một trận pháp, trong trận pháp có tiếng sấm sét rền vang, còn có khí tức huỷ diệt cuộn trào muốn trấn áp Diệp Thành. 

 Mở! 

 Diệp Thành cường thế bá đạo, một chưởng phá tan trận pháp đó. 

 Gã thanh niên hộc máu, vẻ mặt lại thay đổi, hắn ta loạng choạng lùi về sau, trận cờ pháp trận mà hắn ta dày công tế luyện đã bị một chưởng của Diệp Thành phá tan, trận pháp ấy có sức mạnh nguyên thần của hắn ta, một đòn này của Diệp Thành đã khiến hắn ta tổn thương nguyên thần. 

 Trấn áp! 

 Gã thanh niên quát to, thần quang bay ra từ đầu mày hoá thành một chiếc gương thần. 

 Thấy vậy, Diệp Thành tế Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn còn đang hầm thịt yêu thú ra. 

 Ù! 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh khẽ rung rồi phóng đại lên, thần uy tản ra khiến gương thần của tên kia không gượng được ba giây đã bị nghiền nát thành tro bay. 

 Phụt! 

 Gã thanh niên hộc máu, người nổ tung, bay ngược ra ngoài. 

 Kiếp sau đừng gây sự với người không nên gây sự! 

 Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, lập tức tới nơi, gã thanh niên còn chưa đáp đất đã bị một kiếm của hắn tuyệt sát. 

 Trận đấu kết thúc chỉ trong ba hiệp. 

 Gã thanh niên đến lúc chết vẫn còn khó hiểu, rõ ràng tu vi của hắn ta cao hơn Diệp Thành hẳn hai cảnh giới nhỏ, hơn nữa Diệp Thành còn có ám thương nhưng hắn ta lại là người bị tuyệt sát chính diện, không trụ nổi ba hiệp. 

 Sự thật chứng minh một chân lý, đi đêm lắm có ngày gặp ma, gieo nhân nào thì gặp quả nấy. 

 Hấp thu! 

 Diệp Thành khẽ hô, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu gã thanh niên áo trắng. 

 Mặc dù hắn ta đã chết nhưng chân nguyên và sức mạnh huyết mạch trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, đây chính là thứ hắn cần, hắn cần dùng sức mạnh huyết mạch và chân nguyên của tên này để chữa lành vết thương. 

 Chẳng mấy chốc, gã thanh niên áo trắng đã biến thành một cái xác khô. 

 Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, dưới sự nuôi dưỡng của chân nguyên và sức mạnh huyết mạch, ám thương của hắn đã lành lại một chút. 

 Diệp Thành lấy đi túi đựng đồ của hắn ta. 

 Phải công nhận rằng tên này chuyên đi giết người cướp của nên thu thập được rất nhiều thứ, đan dược không ít, nguyên thạch cũng có hơn tám trăm viên, những thứ linh tinh khác mang đi bán cũng có thể kiếm được ít tiền. 

 Tốt lắm! 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười, quả nhiên giết người cướp của vẫn kiếm được tiền nhanh hơn, chẳng trách lại có nhiều người không thành thật làm nhiệm vụ mà lại đi làm việc này. 

 Lấy túi đựng đồ xong, Diệp Thành xoa xoa tay, đi tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Nói thật, đã lâu lắm rồi hắn không ăn gì, ở trong hố đen không gian một trăm năm, hắn đều dựa vào linh thạch và đan dược để sống, ăn uống đã là chuyện từ rất lâu trước đây rồi. 

 Sau khi ăn no, Diệp Thành để tay sau đầu nằm dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn bầu trời sao. 

 Bầu trời sao ở đây không giống ở Đại Sở, không phải bầu trời khác mà là tâm trạng của hắn đã khác, ở nơi đất khách quê người, lại là khi đêm khuya thanh vắng, là người thì đều sẽ nảy sinh cảm giác nhớ nhà. 

 Một trăm năm rồi, mọi người ở bên kia bầu trời vẫn ổn chứ? 

 Diệp Thành nở nụ cười tang thương, vẻ mặt hơi mờ mịt, trong mắt đầy hoài niệm. 

 Không biết bao lâu sau hắn mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, cũng là để ổn định tâm trạng rồi đi vào bóng tối. 

 Chẳng bao lâu, một ông lão ba mắt chống nạng xuất hiện ở đây, lưng gù, đôi mắt đỏ như máu, uy lực mạnh mẽ, khí huyết sôi trào, đó là một Chuẩn Hoàng hàng thật giá thật. 

 Kẻ nào?! 

 Nhìn xác khô của thanh niên áo trắng, ông lão ba mắt cất giọng lạnh thấu xương. 

 Ngay lập tức, ông ta mở con mắt thứ ba ra. 

 Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì con mắt thứ ba của ông ta đang tự diễn hoá, hay nói chính xác hơn là nó đang tự suy diễn. 

 Thoáng chốc, bóng dáng mờ mịt của Diệp Thành xuất hiện trong con mắt thứ ba của ông ta, ông ta còn nhìn thấy cả cảnh Diệp Thành và thanh niên áo trắng đánh nhau không lâu trước đó, khuôn mặt của Diệp Thành cũng hiện rõ trong mắt ông ta. 

 Hửm? 

 Diệp Thành đang đi trong bóng tối chợt dừng lại. 

 Cắt! 

 Hắn lạnh giọng hô lên một tiếng, cắt đứt nguồn sức mạnh bí ẩn đang nhìn lén trong bóng tối, hắn đã đoán được có người đang dùng bí thuật để nhìn mình. 

 Trăm tính vạn tính vẫn có sơ hở! 

 Diệp Thành trầm giọng nói, lấy mặt nạ Quỷ Minh từ trong túi đựng đồ ra, đeo lên mặt, hắn có thể khẳng định có người đã để mắt đến mình, tiếp theo đây hắn cần phải thận trọng hơn. 

 Grừ! Grừ! 


 Ở một góc rừng, Diệp Thành liên tiếp vung hai kiếm, chém chết một con thằn lằn lớn. 

 Đêm nay hắn cũng không nhàn rỗi, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, từng con yêu thú lần lượt bị hắn tiêu diệt. 

 Rạng sáng, hắn mới kéo lê thân thể bê bết máu ra khỏi hồ nước màu máu, trong tay kéo theo một con cá sấu toàn thân đầy vảy, con cá sấu đó chết rất khó coi, chắc là bị Diệp Thành cho một chưởng nổ tung. 

 Đến giờ phút này, hắn đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ đã nhận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.