Chương trước
Chương sau
Diệp Thành đứng thẳng tắp như cây lao dưới U Đô Cổ Thành, liên tục vò đầu bứt tai. 

 Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở, giết được cả một Đại Đế vô song, thế mà đến Chư Thiên Vạn Vực lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi, thậm chí còn không qua nổi cổng thành. 

 Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, nếu chuyện này đồn về Đại Sở thì không biết tu sĩ Đại Sở sẽ co giật khoé miệng bao nhiêu lần. 

 Diệp Thành bất lực, đứng đó nhìn trái ngó phải. 

 U Đô Cổ Thành rất phồn hoa, tu sĩ ra vào đông vô số kể, hơn nữa ai nấy đều vô cùng cường hãn, muôn hình muôn vẻ, hình tướng của ai cũng rất kỳ lạ. 

 Nhưng điều khiến hắn đau đầu không phải diện mạo kỳ lạ của họ, mà là chuyện nguyên thạch. 

 Hình như ở đây không phải cứ có tiền là xong chuyện, tu vi và đạo hạnh của hắn quá thấp nên không ai thèm để ý đến hắn chứ đừng nói gì đến việc cho hắn mượn tiền, không đánh hắn đã là may lắm rồi. 

 Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành lại nhìn thấy lão già giảo hoạt với tu vi Chuẩn Hoàng kia. 

 Khi Diệp Thành nhìn lão ta thì thấy lão ta vẫn đang đi loanh quanh dưới tường thành, rao bán những món bảo bối của mình khắp nơi, nhưng có vẻ lão ta buôn bán không tốt lắm, mãi chẳng thấy bán được món đồ nào. 

 Thấy vậy, Diệp Thành gãi mũi, đánh liều đi tới. 

 Dưới thành U Đô có bao nhiêu tu sĩ mà chẳng ai chịu để ý đến hắn, cũng chỉ có lão già thô bỉ này dễ gần, ít nhất lão cũng chịu nói chuyện với hắn, hơn nữa trông lão ta cũng không giống cao thủ. 

 “Lão tiền bối, ta mời ông một ly!”, Diệp Thành tới gần, lấy Quỳnh Tương Ngọc Lộ trong túi đựng đồ ra. 

 “Lại là tiểu tử nghèo kiết xác nhà ngươi”, lão già liếc Diệp Thành, nhưng thấy vò rượu trong tay hắn thì ho khan một tiếng, nhận lấy rồi một hơi uống cạn. 

 “Tiền bối, ta muốn hỏi ông chuyện này”, Diệp Thành nói rồi lại đưa một vò Quỳnh Tương Ngọc Lộ khác ra. 

 “Đã nhận đồ của ngươi rồi thì giúp thôi, hỏi đi”, ông lão thô lỗ vẫn không khách sáo cầm lấy vò rượu ngon Diệp Thành đưa. 

 “Ông có biết Côn Luân Hư ở đâu không?”, Diệp Thành thử hỏi. 

 “Không biết”, ông lão lau giọt rượu bên miệng. 

 “Thế Đại La Chư Thiên thì sao?” 

 “Chưa nghe bao giờ”. 

 “Đại Hạ Hoàng Triều?” 

 “Chưa nghe”. 

 “Thần Điện và Cửu Hoang Thiên thì sao?” 

 “Chưa từng nghe”. 

 “Không thể nào, ông thử nghĩ kĩ lại xem”, Diệp Thành đảo đôi mắt tròn xoe nhìn ông lão. 

 “Tiểu tử, Chư Thiên Vạn Vực này rất lớn, chỉ riêng tinh vực thôi đã có hơn mười nghìn, mỗi tinh vực lại có vô số cổ tinh, mà mỗi cổ tinh cũng có rất nhiều thế lực. Chẳng hạn như Chu Tước Tinh, nó nằm ở Thiên Nguyên Tinh Vực, Thiên Nguyên Tinh Vực chỉ là một tinh vực nhỏ mà đã có hơn vài chục nghìn cổ tinh. Ta cũng chỉ biết vài cổ tinh xung quanh thôi, những cổ tinh khác thì ta thật sự không biết, nhưng một điều có thể khẳng định là điện với triều mà ngươi vừa nói không ở mấy cổ tinh xung quanh đây, chắc sẽ ở những cổ tinh khác của Thiên Nguyên Tinh Vực hoặc ở những tinh vực xa xôi khác”. 

 “Đúng là nhiều thật đấy”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn biết Chư Thiên Vạn Vực rất lớn nhưng cũng không cần lớn đến thế này chứ! Bao nhiêu tinh vực, vô số cổ tinh, hắn biết đi đâu mà tìm?! 

 “Chắc bà lão ở Chu Tước biết đấy”, khi Diệp Thành đang đau đầu thì ông lão xoa cằm rồi nói. 

 “Chu Tước? Bà lão?”, Diệp Thành hơi thảng thốt. 

 “Nhìn thấy U Đô Cổ Thành này chưa? Nó là của gia tộc Chu Tước bọn họ, nghe nói tiền bối của gia tộc Chu Tước từng được Hiên Viên Đại Đế làm phép để lại truyền thừa bất phàm, nhưng năm tháng trôi qua, gia tộc Chu Tước sa sút nên mới ẩn cư ở Thiên Nguyên Tinh Vực, mở ra Chu Tước Cổ Tinh. Mà Chu Tước là do lão tổ gia tộc Chu Tước mở ra, tuy hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp”, lão già giảo hoạt nói xong hai mắt già nua không đứng đắn còn loé lên cái nhìn không đàng hoàng. 

 “Hiên Viên Đại Đế, người được công nhận là Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhớ lại trận chiến với Thiên Ma Đại Đế hôm đó, chính Đế Kiếm Hiên Viên đã giúp hắn giết được Đại Đế, từ một khía cạnh nào đó, hắn và mạch Hiên Viên cũng coi như từng cùng kề vai tác chiến. 

 “Không biết nói mối quan hệ này ra, liệu gia tộc Chu Tước có đón mình vào không?”, Diệp Thành sờ cằm. 

 Nhưng nghĩ một hồi, hắn lại từ bỏ suy nghĩ này. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.