Chương trước
Chương sau
Không biết vì sao ra khỏi phạm vi Đại Sở, hố đen không gian lại trở nên không ổn định. Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều vùng đất hỗn loạn, cũng thấy rất nhiều sát khí đáng sợ như thanh sát kiếm Thánh binh ấy, áp lực đáng sợ và sức mạnh kỳ dị huỷ thiên diệt địa khiến hắn run sợ. 

 Trong bóng tối, hai cánh tay hắn vươn ra mò mẫm đi về phía trước, Thánh thể vẫn còn rỉ máu, u quang đáng sợ quẩn quanh vết thương làm hoà tan tinh khí của hắn, khiến vết thương chẳng những không thể lành lại mà còn ngày càng lan rộng. 

 Hoang Cổ Thánh Thể hùng mạnh đã bị thương nặng. 

 Hắn vừa ra khỏi một vùng huyết hải, không phải hắn không đủ cảnh giác mà vì huyết hải ấy đột ngột ập đến, còn mang theo ác niệm và oán niệm vô tận ăn mòn nguyên thần bản mệnh của hắn. 

 Huyết hải đột ngột ập đến khiến hắn trở tay không kịp, mất chín ngày mới ra được, đúng là cửu tử nhất sinh. 

 Tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều, đi vòng qua những nơi hỗn loạn rồi trở lại quỹ đạo ban đầu. 

 Hắn phải luôn cảnh giác, vì trong hố đen không gian tối tăm này luôn tiềm ẩn nguy cơ bị tiêu diệt, nơi này có quá nhiều ẩn số. 

 Thời gian trôi rất nhanh, ngày này qua ngày khác. 

 Diệp Thành không biết mình đã đi trong hố đen không gian bao lâu, bởi thế giới tối tăm này không hề có ban ngày. 

 Tuy nhiên trước khi vào hố đen không gian, hắn đã đúc một linh khí dùng để tính thời gian: một chiếc đồng hồ. 

 Nhìn đồng hồ, Diệp Thành phát hiện mình đã đi khỏi Đại Sở ba tháng. 

 Ba tháng qua hắn chưa từng dừng lại, vẫn luôn lặng lẽ tiến về phía trước, cố gắng sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo nhưng chưa một lần thành công, điều này có nghĩa là hắn vẫn chưa đến Chư Thiên Vạn Vực, hay nói cách khác, hắn còn cách nơi đó rất xa. 

 Hắn biết, bây giờ mới chỉ ba tháng mà thôi. 

 Có lẽ hành trình cô độc này còn có ba tháng lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... sẽ là một khoảng thời gian rất dài, dài đến mức đồng hồ cũng không đếm được. 

 Tháng thứ tư, hắn dừng lại, bởi vì tinh hà đang trải rộng lại gặp phải sức mạnh cường đại cản trở. 

 Phía trước lại là một vùng đất hỗn loạn, sấm sét phóng ra điên cuồng, mỗi tia sét đều mang theo sức mạnh huỷ diệt thế giới, đến thần thức của hắn cũng bị sấm sét nghiền thành hư vô, mà sức mạnh cường đại ấy còn theo thần thức của hắn tìm tới đây khiến hắn buộc phải cắt đứt sợi thần thức đó. 

 Vùng đất hỗn loạn bị sấm sét bao phủ rộng một trăm nghìn trượng, đây là vùng đất hỗn loạn rộng nhất hắn gặp từ khi rời khỏi Đại Sở đến nay. 

 Bất đắc dĩ, hắn đành chuyển hướng, cố gắng tránh xa vùng đất đó, đi vòng ra một trăm nghìn trượng rồi lại trở về quỹ đạo ban đầu. 

 Hắn lại sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo nhưng vẫn thất bại, không có điểm đến, Tiên Luân Thiên Đạo không thể thi triển thành công. 

 Đột nhiên, khoé miệng hắn trào máu. 

 Ba tháng qua hắn đã sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo rất nhiều lần rồi lại thất bại rất nhiều lần, chẳng những thất bại mà mỗi lần thất bại hắn đều gặp phản phệ dữ dội. 

 Đây là một vấn đề rất khó khăn, hắn không biết phải đi bao lâu, nhưng dù bao lâu, hắn cũng phải tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo cho dù có phải hứng chịu phản phệ, tất cả chỉ vì để không đi qua Chư Thiên Vạn Vực. 

 Hắn lau vết máu bên khoé miệng rồi lại lên đường. 

 Lần này thời gian rất dài, hắn đã đi hơn hai năm, cộng thêm hơn ba tháng lúc trước, thời gian hiển thị trên đồng hồ vừa vặn là ba năm, nói cách khác, hắn đã đi khỏi Đại Sở ba năm rồi. 

 Nhìn từ xa, trong hố đen không gian tối mịt thấy một bóng dáng cô đơn mà hiu quanh đang bước đi trong bóng tối vô biên, hắn như hạt cát giữa sa mạc, nhỏ bé gần như không nhìn thấy. 

 Ba năm rồi! 

 Ban đêm ở Đại Sở, mọi người đều sẽ ngửa đầu nhìn lên bầu trời tìm kiếm ngôi sao sáng nhất. 

 Diệp Thành đã đi ba năm, Đại Sở vẫn là Đại Sở như trước, ba năm qua không ngừng đi về phía con đường vinh quang, huy hoàng, nhân tài kiệt xuất liên tục xuất hiện tựa như những vì sao sáng trên bầu trời bao la. 

 Ba năm rồi! 

 Trong Thiên Huyền Môn của Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào hư vô, đôi mắt đẹp mông lung không biết đang nghĩ gì. 

 Đúng thế! Đã ba năm rồi! 

 Phục Nhai ở bên cạnh hít một hơi thật sâu, cũng nhìn vào hư vô như Đông Hoàng Thái Tâm. 


 “Người không nên lừa hắn, không nên giấu hắn”. 

 “Ta nói ra thì sao, hắn biết thì thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu, khoé miệng còn có máu tươi trào ra, kỳ lạ là trong tia máu còn có thần quang bảy màu. 

 “Thần nữ”, Phục Nhai thấy vậy vội vàng tiến lên, trong mắt đầy vẻ lo lắng. 

 “Kiếm Tru Tiên thật sự đáng sợ”, Đông Hoàng Thái Tâm mặc cho máu không ngừng trào ra từ khoé miệng, bà vẫn nhìn vào hư vô, dường như có thể nhìn thấy bóng lưng cô độc đang âm thầm tiến về phía trước trong bóng tối ở hố đen không gian vô tận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.