Chương trước
Chương sau
“Vãn bối hiểu rồi”. 

 “Đi vào cánh cửa ánh sáng đó sẽ là hố đen không gian, ngươi cứ đi thẳng về phía Đông”. 

 “Được”. 

 “Vậy ngươi có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ở vùng đất này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành. 

 “Nếu ta không về được nữa thì hãy lập cho ta một bia mộ ở Hằng Nhạc”. 

 “Chỉ vậy thôi?” 

 “Chỉ vậy thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa ánh sáng như ẩn như hiện ở hư thiên: “Đông Hoàng Thái Tâm, bà có nhung nhớ người nào ở Chư Thiên Vạn Vực không? Nếu ta thành công thì có thể chuyển lời giúp bà”. 

 “Người mà ta nhung nhớ”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thào nói nhỏ. 

 “Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo”, Diệp Thành khẽ nói: “Đó là một người thông thiên, có lẽ cũng là người mà bà nhung nhớ”. 

 “Sao ngươi lại biết Kiếm Phi Đạo?”, Đông Hoàng Thái Tâm giật mình, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, bà vẫn luôn giấu kín tình yêu với Kiếm Phi Đạo, không một ai biết, điều khiến bà ngạc nhiên là thế mà Diệp Thành lại biết điều này. 

 “Ta quên mất”, vài giây sau bà lắc đầu cười: “Ngươi đã nhìn thấy cảnh tượng tương lai, chắc ngươi đã nhìn thấy ta trong tương lai, chắc cũng đã nhìn thấy Kiếm Phi Đạo của tương lai”. 

 Diệp Thành chỉ cười không nói, không muốn tiết lộ quá nhiều thiên cơ. 

 Không phải hắn thấy Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo ở cảnh trong tương lai, mà là hắn từng nghe thấy cái tên này, đó là cái tên mà Đông Hoàng Thái Tâm luôn gọi lúc bà ở trạng thái yếu nhất. 

 Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một chiếc túi thơm, bên trên có khắc ba chữ Kiếm Phi Đạo. 

 Bà vuốt nhẹ túi thơm ấy, sau đó đưa cho Diệp Thành: “Nếu ngươi gặp thì hãy đưa cho ông ấy!” 

 Diệp Thành cầm lấy, cứ thế quay người rồi bay lên, đi thẳng về phía cánh cửa ánh sáng. 

 Trước cánh cửa ánh sáng, Phục Nhai và các Chuẩn Đế lớn tuổi đồng loạt chắp tay cúi đầu, với thân phận và tu vi của họ mà lại hành lễ với hắn như vậy, từng đôi mắt già nua đục ngầu đều tràn đầy hy vọng. 

 Diệp Thành nên cảm thấy vô cùng vinh dự, món quà lớn này là một vinh quang tối thượng. 

 Diệp Thành hành lễ đáp lại. 

 Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi đặt chân vào cánh cửa ánh sáng, hắn lại lặng lẽ quay người, muốn được nhìn núi sông hùng vĩ này, nhìn những bóng dáng thân thuộc trước khi bước vào hành trình đơn độc. 

 Bỗng nhiên, hai mắt hắn nhoè đi. 

 Đại Sở, ta đi đây! 

 Diệp Thành nở nụ cười dãi dầu, vẫy tay từ từ xoay người, bước vào cánh cửa ánh sáng rồi biến mất trong nháy mắt. 

 Ở Đại Sở, dù là người phàm hay tu sĩ cũng đều nhìn về phía Thiên Huyền Môn dưới màn đêm yên tĩnh, bóng dáng cô đơn ấy đi rồi, hắn phải một mình lên đường, tìm hy vọng cho mảnh đất này. 

 Haiz! 

 Nhìn cánh cửa ánh sáng dần biến mất, Phục Nhai và những người khác thở dài, trong phút chốc dường như đều già đi rất nhiều. 

 “Tin tưởng hắn!” 

 Đông Hoàng Thái Tâm nhìn về hướng Diệp Thành biến mất, khẽ nở nụ cười. 

 Ầm! 

 Bà vừa dứt lời thì nghe thấy hư thiên Đại Sở rung lên. 

 Sau đó một thanh thần kiến được thần quang bảy màu bao quanh bay từ nơi rất xa tới, xuyên qua làm thủng một lỗ lớn ở Đại Sở. 

 Kiếm Tru Tiên! 

 Dù Đông Hoàng Thái Tâm hay Phục Nhai và những lão Chuẩn Đế thì đều biến sắc. 

 Lúc trước khi Sở Huyên chết, kiếm Tru Tiên đã phá vỡ hư không bay đi, mọi người đều nghĩ nó đã rời khỏi Đại Sở, bây giờ xem ra nó đã lừa mọi người, Diệp Thành vừa đi nó đã chạy về. 

 Ngăn nó lại! 

 Đông Hoàng Thái Tâm hô lên, một tay kết ấn, dựng lên cấm chế Đại Sở, cũng gọi mấy đế binh của Đại Sở ra. 

 Lập tức, từ năm hướng của Đại Sở có năm tia thần mang sáng rực phóng lên trời, tụ lại thành một pháp trận cực lớn, cố gắng phong cấm kiếm Tru Tiên. 

 Nhưng kiếm Tru Tiên rung lên, phớt lờ cấm chế của năm đế khí, thoát khỏi giam cầm rồi bay về phía Hằng Nhạc Tông, vọt vào một toà linh sơn, cuối cùng bay vào cơ thể Nhược Hi. 

 “Dừng lại!” 

 Đông Hoàng Thái Tâm bước ra khỏi Thiên Huyền Môn, bàn tay ngọc trong suốt như pha lê bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông. 

 “Chỉ dựa vào bà?” 

 Nhược Hi xuất hiện, tuy giọng nói non nớt nhưng lại vô cùng lạnh lùng, mang theo vô vàn uy nghiêm giống như nữ vương cái thế, trên đời này không gì có thể chống lại cô bé. 

 Nhược Hi lúc này đã hoàn toàn khác trước, toàn thân có thần hà bảy màu bao quanh, đầu mày được khắc phù văn cổ, uy áp cực mạnh khiến thiên địa run sợ, mọi sinh linh đều muốn quỳ rạp. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.