Chương trước
Chương sau
Trên đại địa của Đại Sở rợp bóng người. 

 Những Người chuyển kiếp đã quay lại, số lượng lại đông đảo, đó là công lao của Diệp Thành cùng đạo thân và phân thân của hắn trong suốt mười năm trời tìm kiếm không ngừng nghỉ. 

 Đây là một buổi yến tiệc vô cùng hoành tráng kéo dài chín ngày chín đêm, người nào người nấy nước mắt giàn giụa, niềm vui khi được trùng sinh, sự cảm khái khi được trùng phùng khiến bọn họ không thể nào nói hết được biết bao nỗi niềm trong suốt mười năm nay, cũng như bao khổ đau trong kiếp trước. 

 Vào ngày thứ mười, bóng người rợp trời tới phía trước bia mộ anh hùng ở chính giữa Đại Sở. 

 Đứng dưới tấm bia mộ chọc trời, tất cả mọi người đều lấy rượu ra rắc đầy mặt đất, trên tấm bia mộ cũng có tên của bọn họ, không phải tất cả những người được khắc tên trên này đều đang đứng ở đây, bọn họ cũng từng hy sinh vì vùng đất này nhưng lại chưa thể trùng sinh. 

 Sau đó các thế lực tứ phương cùng bái rồi tản về tứ Phương. 

 Sau khi Thiên Ma huỷ diệt, chỉ còn lại chín mươi ba người phía Diệp Thành, mặc dù trong phòng mười năm số lượng tu sĩ đã tăng lên tới gần mười nghìn người nhưng Đại Sở rộng lớn này vẫn còn vô cùng trống trải. 

 Hiện giờ người chuyển thế đã trùng sinh, mặc dù người ở thế lực các phương vẫn còn thiếu rất nhiều nhưng về cơ bản mỗi một thể lực đều có người của mình, các thế lực đã quy vị rồi thì đương nhiên cần về cố hương gây dựng gia viên. 

 Mười năm trôi qua, Đại Sở lại có sinh khí như thuở xưa. 

 Điều đáng nói là cho dù ở Nam Sở hay Bắc Sở, cho dù là thế lực phương nào thì đều dùng phòng hiệu của Thiên Đình. 

 Vùng đất này mười năm trước và mười năm sau thực sự đã đón một luồng sinh khí mới. 

 Mặc dù những người chuyển kiếp đã quay về nhưng tu vi của bọn họ không còn như trước, bọn họ cần nghỉ ngơi dưỡng sinh để quay lại trạng thái Đỉnh Phong, hiện giờ về cơ bản bọn họ mới chỉ chừng mười tuổi. 

 Rất nhiều ngày sau đó Đại Sở đều trải qua bầu không khí yên bình, mọi thứ đều được diễn ra có tuần tự. 

 Không biết mất bao lâu mới có tiếng động vang vọng khắp Đại Sở. 

 Lúc này, tất cả mọi cặp mắt đều nhìn về một hướng, có vẻ như dù cách rất xa bọn họ vẫn có thể nhìn thấy một bóng người lóe lên kim quang, người này đứng sừng sững giữa hư thiên, bóng hình vững chãi như núi vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ. 

 Rầm! 

 Sau tiếng sấm rền, thiên địa của Đại Sở rung chuyển. 

 Tiếp đó, thiên địa chìm vào bóng tối, từng đám mây và sương đều bị che lấp, trong thời gian này còn có lôi chớp xoẹt qua, một luồng áp lực bao trùm khắp Đại Sở, đó là sự uy nghiêm thuộc cảnh giới Thiên. 

 Dưới bầu trời, cho dù là tu sĩ hay người phàm thì chỉ cần là vật sống đều quỳ xuống đất, hướng ánh mắt đầy cung kính nhìn hư thiên, nhìn bóng hình như vị chiến thần đó. 

 Ôi trời! 

 Ở hướng Thiên Huyền Môn có người lên tiếng. 

 Nếu nghe kĩ thì chính là Phục Nhai, nhìn màn nước Huyễn Thiên, nhìn Diệp Thành trong khung cảnh với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Sao ông ta có thể không nhìn ra Diệp Thành sắp đột phá để ổn định tu vi ở cảnh giới Thiên. 

 Ông ta thực sự rất kinh ngạc. 

 Nên biết rằng Thần Hoàng qua đời mới chỉ ba nghìn năm, lạc ấn về đạo thuộc cảnh giới Thiên của ông ta vẫn tồn tại và là sự áp chế cực mạnh ở Đại Sở, theo như quỹ dạo lịch sử và cấm chế trước kia của Đại Sở thì cần qua hơn sáu nghìn năm mới có người trở thành Hoàng Đế. 

 Có điều Diệp Thành lại có thể đột phá cấm chế từ vạn cổ, nghịch thiên thành Hoàng Đế. 

 “Thần Nữ, là vì chư thiên luân hồi chìm vào hỗn loạn nên mới khiến hắn có cơ hội đột phá sao?”, Đan Nhất gãi đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm ở bên. 

 “Chư thiên luân hồi hỗn loạn, cấm chế trước kia vẫn còn”. 

 “Vậy thì lại nghịch thiên quá rồi”, Phục Nhai chép miệng. 

 “Hắn đi trên con đường nghịch thiên”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười: “Có thể tàn sát Đại Đế, mở ra Huyết Tiếp Hạn Giới, đây đều là những việc nghịch thiên mà hắn làm, hắn có thể phá được cấm cố của Đại Sở cũng không phải là điều bất ngờ với ta”. 

 “Đột phá rồi, Thánh Chủ Thiên Đình đột phá rồi”, dưới bầu trời liên tục vang lên những tiếng hò reo kích động. 


 Trong tiếng bàn tán xôn xao, lôi chớp giữa đất trời vẫn xoẹt qua, ngưng tụ thành biển lôi cả hàng trăm nghìn trượng. 

 Toàn thân Diệp Thành có thần huy màu vàng chói lọi bao quanh, hắn giống như vì sao sáng chiếu rọi khắp vùng đất này, khí huyết dồi dào như biển cả, mỗi một luồng khí huyết đều nặng tựa núi non. 

 Hắn thành công rồi, mười năm trời tích luỹ, cả chặng đường phong trần ngộ đạo cuối cùng cũng tìm được thời cơ đột phá. 

 Trong biển lôi, chín đạo thân lần lượt xuất hiện, đó là lạc ấn về đạoc ủa chínv ị Hoàng của Đại Sở, vào thời khắc Diệp Thành tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng từng đón chín thần kiếp tới, hắn suýt chút nữa thì bị tịch diệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.