Trong đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi.
Diệp Thành giảng đạo chín ngày rồi lại môtj mình ngồi lại ở đỉnh núi, bên cạnh hắn còn có Tiểu Nhược Hi đang ngủ say.
Cơn gió khẽ thổi tới, Đường Như Huyên bước tới ngồi bên cạnh Diệp Thành, cô tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, đôi mắt hoang hoải, vẻ mặt thê lương giống như đang tìm vì sao sáng nhất trên bầu trời.
“Sẽ nhanh thôi”, Diệp Thành nãy giờ vẫn im lặng thì chợt lên tiếng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng hồi lâu.
“Gì cơ?”, suy nghĩ của Đường Như Huyên bị gián đoạn, cô thu lại ánh mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu.
“Bọn họ sẽ về sớm thôi”, Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt: “Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão”.
“Bọn họ mà huynh nói…”, đôi mắt ảm đạm của Đường Như Huyên chợt trào nước mắt, cô nhìn Diệp Thành, đôi bàn tay trong vạt áo nắm chặt.
“Đại Sở tự hình thành luân hồi”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “tất cả những người chết sẽ đầu thai chuyển kiếp ở vùng đất này”.
“Vậy có nghĩa là muội có thể gặp được…”
“Xin lỗi Đường muội”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, đôi mắt ảm đạm của hắn mang theo vẻ áy náy, “ta tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp nhưng lại không thấy Hùng Nhị”.
“Nhưng rõ ràng huynh nói người đã chết đều có thể đầu thai chuyển kiếp”, Đường Như Huyên cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khi Diệp Thành cho cô hi vọng cũng là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654417/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.