Chương trước
Chương sau
Màn đêm tĩnh lặng. 

 Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn lên bầu trời sao. 

 Nhược Hi đã ngủ, nằm trên vân đoàn ấm áp, thi thoảng lại ngủ mơ gọi vài tiếng ‘nương’. 

 Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành khẽ giơ tay lên, hướng về phía bầu trời sao hư ảo. 

 Giây tiếp theo, hai tia thần quang vụt qua bầu trời, bay về phía hắn. 

 Nhìn kỹ thì thấy là ngọn lửa màu vàng và sấm sét màu đen, nói chính xác hơn là tiên hoả và thiên lôi. 

 Chúng đã trở lại, nằm trong lòng bàn tay Diệp Thành, liên tục nhảy nhót, rất vui mừng cũng rất phấn khích, không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Thành như đang kể những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua. 

 Diệp Thành cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve. 

 Năm xưa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân bị giết, dù họ đã chết nhưng chưa hoàn toàn tiêu tán trong đất trời, tiên hoả và thiên lôi vốn là sức mạnh của đất trời, bản nguyên chưa dập tắt thì vẫn có thể sống lại. 

 Thời gian trôi qua, chúng lại thu thập sức mạnh bản nguyên, sau khi ngưng tụ được thì về lại với Diệp Thành. 

 Đúng như Diệp Thành nghĩ năm đó, người giết họ là người mà họ cực kỳ thân thuộc, thân thuộc đến nỗi khiến họ không có chút phòng bị nào, trong thoáng chốc bị tuyệt sát, đến bản thể là hắn cũng không tìm ra một chút sơ hở. 

 Người giết họ bị kiếm Tru Tiên khống chế, bây giờ nghĩ lại, mọi thắc mắc đều đã được giải đáp. 

 Dưới đêm trăng, tiên hoả và thiên lôi lại hoá thành đạo thân, tuy là hình người nhưng tu vi đã không còn như trước, muốn trở lại trạng thái đỉnh phong họ còn cần mài giũa nhiều. 

 Diệp Thành vung kiếm chém đứt bản nguyên của họ, giống như năm xưa hắn trả lại tự do cho đạo thân Tinh Thần, hắn cũng trả lại tự do cho tiên hoả và thiên lôi, họ có thể làm một con người chân chính. 

 Hai người kích động đến mức rơi lệ, không ngờ Diệp Thành lại tự chém mình hai đao để trả lại tự do cho họ. 

 Đi đi! Tìm người đầu thai chuyển thế giúp ta! 

 Diệp Thành vỗ vai hai người, truyền bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cho cả hai, hy vọng họ có thể giúp mình tìm được người. 

 Hai người gật đầu, quay người bay về hai hướng khác nhau, thề phải giúp Diệp Thành tìm được người đầu thai. 

 Lần này họ không còn lo bị kẻ khác âm mưu hãm hại nữa, vì Đại Sở ngày nay ngoài Diệp Thành và Đường Như Huyên thì tu vi cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Chân Dương, không ai có thể làm gì được họ. 

 Sau khi hai người đi, Diệp Thành vẫn đứng trên đỉnh núi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh bản nguyên nhất của thế gian này. 

 Hắn dung hợp với thiên địa, hoá thân thành một phần của trời đất, hoà làm một với đất trời. 

 Thời gian trôi qua, hắn sử dụng bí pháp Chu Thiên, không ngừng tìm ra sức mạnh của đất trời, tìm ra bản nguyên sơ khai nhất, mỗi làn gió, mỗi tấc đất, mỗi giọt nước, mỗi nhành hoa trong lòng hắn đều thân thiết như người thân. 

 Lần này hắn ở lại đây chín ngày. 

 Chín ngày qua hắn như một pho tượng đá, mặc cho gió thổi mưa rơi vẫn không nhúc nhích, ngao du trong bản nguyên của đất trời. 

 Trong khoảng thời gian này, Nhược Hi đã tỉnh dậy rất nhiều lần, khi đói thì ăn linh quả Diệp Thành để lại, buồn ngủ thì trèo lên vân đoàn, thi thoảng lại chớp chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, thi thoảng lại chìm vào giấc ngủ sâu. 

 Đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngồi yên bất động cuối cùng cũng nhúc nhích. 

 Sau đó một làn gió bay ra từ cơ thể hắn, nhìn như không có hình nhưng lại có hình, sau đó ngưng tụ thành một bóng người, hình dáng và dung mạo không khác gì Diệp Thành. 

 Đạo thân? 

 Một giọng nói ngạc nhiên vang lên trong Thiên Huyền Môn, đó là Phục Nhai, lão ta đang ngỡ ngàng nhìn bóng người bên cạnh Diệp Thành. 

 Lúc này Đông Hoàng Thái Tâm đang quan sát màn nước huyễn thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc. 

 Dưới cái nhìn của họ, liên tục có sức mạnh kỳ lạ bay ra từ trong cơ thể Diệp Thành, hoá thành sáu hình người với dung mạo giống hệt hắn, tất cả đều là đạo thân do các loại sức mạnh khác nhau của đất trời hoá thành. 

 Tuy đều là đạo thân nhưng tu vi của họ không mạnh, cũng như tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân, họ cần tự tu luyện, đã là người tự do rồi, họ cũng phải đi con đường của mình. 

 “Nghịch thiên, thật sự nghịch thiên”, Phục Nhai líu lưỡi, kinh hãi tột đỉnh: “Cộng thêm tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lúc trước là hắn có chín đạo thân rồi đấy! Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Âm, Dương, mỗi đạo thân tượng trưng cho một sức mạnh của trời đất, có cần phải nghịch thiên như vậy không?” 


 “Tiểu tử này điên rồi à?!”, Phục Nhai thật sự bị sốc, không khỏi mắng hắn. 

 “Ngươi biết cái gì”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến Chư Thiên Vạn Vực, đi trong hố đen không gian bất cứ lúc nào cũng có thể lạc đường, hắn đang tự tạo đường lui cho mình, nếu hắn không về được thì còn có chín đạo thân thay hắn kéo dài hy vọng”. 

 “Vậy… Vậy cũng không cần tàn nhẫn thế chứ?”, Phục Nhai lại líu lưỡi, nếu là lão ta, chắc chắn sẽ không có sự quyết đoán như Diệp Thành. 

 “Nếu hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, nhất định sẽ viết nên câu chuyện thần thoại về mình”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.