Chương trước
Chương sau
Không lâu sau hắn lại dừng chân ở một linh sơn khác. 

 Đây cũng là một môn phái mới thành lập, có tên là Thiên Đình Nhân Tông. 

 Người thành lập ra Thiên Đình Nhân Tông cũng là ba đứa trẻ, tu vi mạnh nhất cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, tuy tu vi của họ không mạnh, cũng mới chỉ hơn mười tuổi nhưng đã là khai sơn thuỷ tổ cả một tông. 

 Tiếp theo, Diệp Thành liên tục đi đến các toà linh sơn khác nhau, mỗi lần xuất hiện, hắn đều để lại bí kíp và đan dược. 

 Trong số chín mươi ba tu sĩ ở Đại Sở, trừ đi hắn và Đường Như Huyên thì chỉ còn lại chín mươi mốt người, hai ba người hợp sức với nhau thành lập ra hơn hai mươi môn phái, trước mỗi môn phái đều có hai chữ Thiên Đình. 

 Cuộc xâm lược của Thiên Ma gần như đưa Đại Sở về lại thuở sơ khai. 

 Tất cả đều phải bắt đầu lại, với tư cách là Thánh chủ của Thiên Đình, đương nhiên hắn cũng sẽ dốc hết sức đóng góp, ngày tháng sau này còn dài, một ngày nào đó Đại Sở sẽ lại được huy hoàng như xưa. 

 Hôm nay hắn đã đưa Nhược Hi rời khỏi thế giới tu sĩ, đến thế giới phàm trần. 

 Nơi này là nước Triệu của thế giới phàm trần, đồ nhi Tịch Nhan của hắn từng là công chúa ở đây. 

 Đến nước Triệu, hắn đi rất nhiều nơi, chẳng hạn như nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, chẳng hạn như nơi Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, nhìn vật nhớ người. 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Hắn đến trước Hoàng cung nước Triệu nhưng không thấy Phụ hoàng và Mẫu hậu của Tịch Nhan. 

 Sau khi hỏi thăm hắn mới biết Triệu Dục đã thoái vị, truyền ngôi cho một người thông thái, còn ông đã đưa Mẫu hậu của Tịch Nhan rời khỏi Hoàng cung, tìm đến một nơi yên tĩnh trên núi, trông nom mộ của con gái, sống một cuộc sống bình lặng. 

 Diệp Thành không rời đi mà lẳng lặng đứng bên ngoài một phủ đệ trong vương thành, yên lặng nhìn vào trong một gian phòng của phủ đệ, lặng lẽ chờ đợi. 

 Trước gian phòng có một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang đi tới đi lui, trong lòng rất lo lắng, thi thoảng lại nhìn vào trong gian phòng, có vài lần còn suýt đẩy cửa đi vào. 

 Oe oe oe…! 

 Màn đêm im ắng cuối cùng cũng bị tiếng khóc của một đứa trẻ phá vỡ, chàng thư sinh bật khóc vì xúc động. 

 Chúc mừng thiếu gia có được quý tử! 

 Bà mụ đi ra không ngừng chắp tay, cười tươi như hoa. 

 Bên ngoài tiểu viện, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn đứa bé trong lòng thư sinh rồi nở nụ cười yên tâm, vui vẻ. 

 Hoắc Đằng, huynh đệ tốt, ta tìm được ngươi rồi! 

 Diệp Thành cười trong nước mắt, đôi mắt nhoè đi. Đứa bé đó là Hoắc Đằng chuyển thế, được hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá để nhìn ra, tuy đứa bé còn nhỏ nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra là Hoắc Đằng. 

 Hắn bất giác khẽ vung tay, một tia thần quang bay vào trong mắt Hoắc Đằng chuyển thế. 

 Đột nhiên, Hoắc Đằng chuyển thế trong vòng tay thư sinh mở to mắt, ngơ ngác vài ba giây rồi há miệng hét to: Mẹ kiếp. 

 Tiếng hét của hắn ta suýt nữa khiến thư sinh kia sợ phát khóc, đến tổ phụ vừa chạy tới đang định nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ đến mức loạng choạng một hồi. 

 Đúng vậy, thần quang mà Diệp Thành vừa bắn ra chính là ký ức của Hoắc Đằng. 

 Nhưng Diệp Thành không giải trừ phong ấn cho Hoắc Đằng chuyển thế, hiếm lắm mới được làm người phàm một lần, hắn ta nên có một tuổi thơ hạnh phúc. 

 Mà trí nhớ của Hoắc Đằng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên, đã tìm được Hoắc Đằng chuyển thế nên Diệp Thành cũng không vội, biết hắn ta ở đây là tốt rồi, đến khi thời cơ chín muồi hắn sẽ đưa hắn ta đi sau. 

 Diệp Thành rời đi với tâm trạng vui vẻ, trong lòng rất cảm kích Chu Dịch. 

 Nếu không nhờ bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá, hắn cũng không thể tìm được Hoắc Đằng chuyển thế một cách dễ dàng như vậy. 

 Trong đêm khuya thanh vắng, hắn đi sâu vào rừng sâu núi thẳm. 

 Từ xa, hắn nhìn thấy một tổ chim trên cành cây khô, một con quạ đen đang đậu trước tổ, lâu lâu lại chớp mắt, nhìn vào quả trứng chim trong tổ, quả trứng đó đã nứt, một cái đầu lông lá nhô ra, đôi mắt mê man nhìn thế giới mới lạ này. 

 Lý Tam Nhi! 

 Nụ cười của Diệp Thành hơi kỳ lạ, ai có thể ngờ rằng đồ đệ Lý Tam Nhi của Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị lại đầu thai thành một con quạ. 

 Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ về Lý Tam Nhi, đó là lần đầu tiên hắn và Hùng Nhị đến Linh Thảo Viên trộm linh quả, bắt gặp hắn ta đang giao hoan cùng một nữ đệ tử, vì thế bị Hùng Nhị đánh ngất. 

 Đến ngày hôm nay, Diệp Thành vẫn còn nhớ dáng người gầy gò của Lý Tam Nhi, bây giờ thấy hắn ta đầu thai, tuy không phải người nhưng vẫn thấy rất thân thiết. 

 Hắn lại giơ tay, bắn một tia thần quang vào Lý Tam Nhi chuyển thế vừa mới chui ra khỏi trứng chim. 

 Trong thần quang có ký ức kiếp trước của Lý Tam Nhi, và nó cũng sẽ dần được giải trừ phong ấn khi hắn ta lớn lên. 

 Vì tình hình Lý Tam Nhi đầu thai đặc biệt, trở thành một con chim nên hắn đã cho thêm bí pháp bảo vệ vào trong thần quang ký ức, khó khăn lắm mới tìm được người đầu thai chuyển thế, không thể để diều hâu ăn mất được. 


 Tề Nguyệt sư tỷ, đã lâu không gặp! 

 Diệp Thành khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh nước, dựa vào Chu Thiên Diễn Hoá hắn đã nhìn ra chồi non của hoa sen tuyết này chính là đồ nhi Tề Nguyệt của Từ Phúc, các chủ Linh Đan Các của Hằng Nhạc, điều khiến hắn ngạc nhiên là cô ấy lại đầu thai thành một đoá hoa sen tuyết. 

 Sẽ không có ai làm phiền tỷ đâu! 

 Diệp Thành mỉm cười, búng ra một tia thần quang mang theo ký ức kiếp trước của tề Nguyệt, cho nó bay vào trong hoa sen tuyết, nó sẽ lớn dần theo Tề Nguyệt chuyển thế và bảo vệ cô ấy, không để người khác hái đi hầm thuốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.