Chương trước
Chương sau
 Ở Thiên Huyền Môn, lòng phía Đông Hoàng Thái Tâm lập tức lạnh lẽo, bởi vì người bị đánh rơi khỏi hư thiên không phải Thiên Ma Đại Đế mà là Thánh thể Diệp Thành.  

 

 

Đúng thế, người đó là Diệp Thành, hắn rơi khỏi hư thiên, đập thành một cái vực sâu trên mặt đất.  

 

Ù!  

 

Lục Thiên Đại Kích cũng rơi xuống, cắm thẳng trên đất, trên thân nhuốm máu Thánh và máu Đế, nó đã gãy, trở nên thảm không nỡ nhìn, sấm sét và Thánh quang bên trên cũng đã tối mịt.  

 

Dưới sự chú ý của mọi nguòi, Diệp Thành bò ra khỏi vực sâu.  

 

Giờ đây hắn đã không còn hình người nữa, toàn thân bê bết máu, vô số vết thương, mỗi vết thương đều loé lên u quang màu đen, đó là sát khí và đạo tắc hỗn độn của Thiên Ma Đại Đế, làm tan tinh khí của hắn khiến vết thương chẳng những không lành mà còn có xu hướng khuếch rộng, nền tảng của hắn cũng bị huỷ hoại.  

 

Huyết Tiếp Hạn Giới, trạng thái không chết, không bị thương mà Diệp Thành còn bị đánh thành ra thế này, có thể thấy trận chiến với Đại Đế bi thảm như thế nào.  

 

Thiên Ma Đại Đế hiện thân, đứng trên hư thiên Cửu Tiêu, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.  

 

Ông ta cũng không khá hơn là bao, khắp người cũng toàn là máu, vô số vết thương, thân thể Đại Đế bị Diệp Thành đánh gần như tàn phế, binh tướng Thiên Ma nhìn thấy mà hết hồn, đó là Đại Đế chí cao vô thượng trong lòng chúng!  

 

Kiến hôi!  

 

Giọng Thiên Ma Đại Đế lạnh lùng mà uy nghiêm, giống như sấm sét khoáng thế, vang vọng vô hạn giữa đất trời.  

 

Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn lên hư thiên, nhìn thanh sát kiếm đen kịt trong tay Thiên Ma Đại Đế.  

 

Đó là một loại đế khí, là cực đạo đế binh của Thiên Ma Đại Đế, sức chiến đấu của hắn với Thiên Ma Đế ngang nhau, sở dĩ thảm bại là vì đế binh trong tay ông ta có uy lực huỷ thiên diệt địa.  

 

“Cho ta một đế binh, ai có thể cho ta một đế binh có thể đấu lại được đế binh của Đại Đế?!”, tuy Diệp Thành không lên tiếng nhưng trong lòng hắn đã thét gào. Hắn cần cực đạo đế binh có thể chống lại đế khí của Thiên Ma Đế, chỉ khi cầm cực đạo đế binh trong tay mới có thể giết được ông ta.

Đế binh, ai cho ta một cây đế binh!  

 

Lòng Diệp Thành thầm gào thét, cuối cùng hắn cũng rít khẩn cầu chấn động thiên địa.  

 

Không phải hắn không bằng Thiên Ma Đại Đế mà là vì hắn bại bởi đế khí của ông ta.  

 

Chiến với Thiên Ma Đại Đế chín ngày chín đêm, hắn liên tiếp đánh tan cơ thể Thiên Ma nhưng cuối cùng vẫn không thể trảm diệt ông ta, không phải khả năng chiến đấu của hắn không ổn mà vì hắn không có binh khí có thể đấu lại được thần binh của Thiên Ma Đại Đế.  

 

Giọng Diệp Thành mang theo nỗi bi thương.  

 

Không có đế binh hắn không thể chiến lại được Thiên Ma Đại Đế.  

 

Không có đế binh hắn sẽ không thể hoàn thành kì vọng mà chín mươi chín triệu anh hồn của Đại Sở hi sinh để dành lấy hi vọng cho hắn.  

 

Đế binh, ai cho ta đế binh!  

 

Diệp Thành thầm gào thét, giọng nói chấn động đất trời, nước mắt và máu dàn dụa, hắn không thể thua, thua trận chiến này chính là thua vạn vũ thương sinh.  

 

Trong chốc lát, thánh huyết bên trong cơ thể hắn sục sôi, mỗi một giọt máu đều như đang thiêu đốt, luồng sức mạnh đan xen nhau, chúng cũng đang chống lại, đó là sự cao ngạo thuộc về thánh thế ấy thế mà lúc này lại bị đẩy ra ngoài.  

 

Thánh Thể đang vươn mình, Diệp Thành đang gào thét, anh hồn của Đại Sở cũng đang gào thét khiến cho vùng đất rộng lớn này đều chao đảo.  

 

Giết! Giết! Giết!  

 

Thiên Ma Đại Đế mặt mày tôi độc như ác quỷ.  

 

Từ khi đại chiến đến giờ, sự uy nghiêm của Thiên Ma Đại Đế đã bị dẹp tan từ lâu, ông ta bị một nửa Hoang Cổ Thánh Thể đánh tới mức thảm hại, ông ta không thể nhẫn nhịn, sức mạnh và sự ngoan cường của Diệp Thành khiến ông ta cảm nhận được mối uy hiếp, nếu như có ngày ông ta trở thành Đế thì nhất định sẽ là Hiên Viên Đế uy danh thiên hạ từ cổ tới kim.  

 

Chết đi!  

 

Thiên Ma Đại Đế đã giơ đế kiếm lên, mang theo uy lực tịch diệt, nhát kiếm này trảm xuống sẽ khiến Diệp Thành không còn tồn tại nữa.  

 

Thế nhưng đúng lúc này một luồng ánh sáng kinh thế lại từ Nam Sở rẽ tới, như thể có thể ngưng tụ ra cả hàng tỉ thần quang, xuyên qua năm tháng, trải qua bể dâu, tiên quang chói lọi chiếu sáng thiên địa tăm tối.  

 

Nhìn từ xa, đó là một thanh kiếm, nói chính xác hơn thì đó là thần kiếm, trông hết sức mộc mạc và tự nhiên.  

 

Bang!  


 

Thiên Ma Đại Đế bị trấn áp lùi về sau, ông ta nheo mắt nhìn thần mà Diệp Thành đang cầm trong tay, sắc mặt bỗng chốc hung tờn thấy rõ như thể ông ta biết kiếm Hiên Viên cũng có mối hận thù không đội trời chung vậy.  

 

Không sai, kiếm Hiên Viên là đế binh mạnh nhất của Hiên Viên Đế được một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang công nhận.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.