Chương trước
Chương sau
Ngươi đến rồi! 

 Nhìn thấy Diệp Thành, trong mắt Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi rơm rớm nước mắt, hai người biết mình sẽ chết nhưng trước khi chết được nhìn thấy Diệp Thành vẫn cảm thấy là món quà lớn mà trời cao ban tặng. 

 Diệp Thành cười mệt mỏi, xoay người đi thẳng tới chỗ một ma tướng. 

 Nhìn thấy Diệp Thành, ma tướng đó chợt biến sắc, nhanh chóng bỏ chạy. 

 Tấn công Đại Sở bao nhiêu lâu, ông ta biết tiếng dữ của Diệp Thành, chỉ riêng ma quân đã có hai người chết trong tay hắn, ma quân còn bị giết huống hồ là ma tướng kém ma quân rất xa như ông ta. 

 Tuy nhiên, dù ông ta bỏ chạy nhưng Diệp Thành cũng không cho ông ta cơ hội chạy thoát, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, một bước đã tới nơi, vung kiếm đâm xuyên qua đầu mày của ông ta, một ma tướng bị tuyệt sát chính diện. 

 Thấy vậy, tám ma tướng khác chợt trở nên hung tợn, bao vây từ mọi hướng, phần thưởng máu Đại Đế khiến chúng đã quên mất sự cường đại của Diệp Thành. 

 Chết đi! 

 Tám ma tướng phối hợp với nhau ngự động một chiếc ma chuông phá nát hư thiên, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng bị chấn áp lảo đảo một hồi. 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt ra tay, bàn tay che trời vung ra một chưởng khiến ma chuông rung lên dữ dội. 

 Diệp Thành ổn định lại, chịu đựng uy áp của ma chuông, tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, va vào ma chuông khiến nó vỡ tan. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Tám ma tướng đều hộc máu, lảo đảo lùi lại. 

 Đương nhiên Diệp Thành và Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý giá này, tuy sức chiến đấu của Thượng Quan Ngọc Nhi không bằng hai người nhưng cũng giúp họ giữ chân được một ma tướng. 

 Đi! 

 Vẻ mặt tám ma tướng khiếp sợ, chúng quay đầu bỏ chạy. 

 Tốc độ của Thượng Quan Hàn Nguyệt rất nhanh, cô tới sau lưng một ma tướng như một tia sáng màu tím, ma tướng đó vừa quay người đã thấy một thanh thần kiếm lăng thiên chém xuống, còn chưa kịp hét lên đã phải bỏ mạng. 

 Diệp Thành còn bá đạo hơn, một quyền đấm chết một ma tướng, giơ tay lên một chưởng lại hất văng đầu một ma tướng khác thành huyết vụ. 

 Những ma tướng khác muốn chạy trốn đều bị tuyệt sát trận trên hư thiên bắn trúng rơi khỏi hư thiên, còn chưa đáp đất đã bị Thượng Quan Hàn Nguyệt và Diệp Thành đoạt mạng. 

 Sau khi tiêu diệt bảy ma tướng này, hai người lại cùng nhau đối phó với ma tướng mà Thượng Quan Ngọc Nhi đang giữ chân. 

 Kết cục không có gì phải nghi ngờ, dưới sự bao vây tấn công của ba người, Ma thể và linh hồn của ma tướng đó đều bị tiêu diệt. 

 Chín ma tướng đều đã chết, binh tướng Thiên Ma tấn công Tây Thiên Môn không còn là mối uy hiếp quá lớn, quân viện binh của tu sĩ Đại Sở vẫn liên tục kéo đến, bao vây binh tướng Thiên Ma không một kẽ hở. 

 Trận chiến ở đây kéo dài gần ba ngày mới kết thúc. 

 Họ lại một lần nữa đẩy lùi sự tấn công của Thiên Ma, nhưng cũng vì vậy mà tu sĩ Đại Sở phải trả cái giá đắt. 

 Xây tường thành! 

 Trên hư thiên vang lên giọng nói của Diệp Thành, hắn nói xong thì nôn ra một ngụm máu. 

 Diệp Thành! 

 Tần Vũ! 

 Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt đều tiến lên, nhưng lại gọi ra hai cái tên khác nhau. 

 Không sao! 

 Diệp Thành khẽ xua tay, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, Thánh thể cường đại đầy những vết thương, hắn liên tục phải chịu sự tra tấn không ngừng nghỉ của thiên khiển và đạo thương, sức chiến đấu của hắn đã không còn như trước, nếu lúc này có ma quân đến thì khẳng định có thể giết được hắn. 

 Thánh chủ cẩn thận! 

 Khi Diệp Thành đang xua tay thì bỗng phía dưới có tiếng hô lên. 

 Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành quay đầu lại, nhìn thấy một cây chiến mâu đen như mực bắn tới từ ngoài thành, mục tiêu chính là hắn. 

 Đó là một luồng sát khí đáng sợ, hoặc nên nói là đế khí không còn nguyên vẹn, toàn thân nó có sấm sét kinh hoàng bao quanh, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, tốc độ cực nhanh, xuyên qua hư thiên chuẩn bị ghim chết hắn trên bầu trời. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp hư thiên. 

 Nhìn ra xa, chiến mâu đế khí không chỉ đâm trúng Diệp Thành mà còn có Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi. 

 Thời gian tuy ngắn nhưng họ vẫn nhìn thấy rất rõ, một giây trước đó Diệp Thành định đẩy Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi ra, nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhanh hơn hắn một bước, chắn ở trước mặt hắn, mà vào giây phút cuối cùng, Thượng Quan Hàn Nguyệt lại chắn trước mặt Thượng Quan Ngọc Nhi. 

 Rầm! 

 Tiếng động thật lớn vang lên, chiến mâu đế khí tàn tạ cắm trên bức tường đá cao tám nghìn trượng, mà Diệp Thành, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt giống như chiếc lá đung đưa trong gió, ngã khỏi hư thiên. 

 Thánh chủ! 

 Tu sĩ Đại Sở đồng loạt ra tay, tế ra sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy ba người họ. 

 Sao lại ngốc thế chứ?! 

 Tần Vũ! 

 Huyết phong thổi tới, bàn tay hai cô gái nhẹ nhàng trượt xuống, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt lụi tàn, khuôn mặt ấy đã khắc sâu trong tâm trí họ, nguyện đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên. 

 A…! 

 Đất trời im ắng chỉ còn lại tiếng thét gào đau đớn của Diệp Thành, kẻ chống lại trời cao thật sự là thiên sát cô tinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.