Chương trước
Chương sau
“Không nhắc đến thì tốt, tốt thôi”, trong điệu cười của Đan Ma mang theo sự châm biếm: “Cái gọi là lịch sử đều do kẻ thắng viết nên, cái gọi là ân oán thì không có ai thắng ai sai, đợi tới khi xuống cửu tuyền rồi thì sư tổ của ngươi, sư huynh tôn kính của ta sẽ quỳ trước mặt ta mà nhận tội với ta, đó chính là lòng tham hư vinh của ông ấy nên mới khiến Đan Thành phải trả bằng kiếp nạn máu”. 

 “Hôm nay ông tới đây không phải để nhắc những chuyện này chứ?”, Đan Thần liếc nhìn Đan Ma. 

 “Đương nhiên không phải rồi”, Đan Ma vặn cổ, “ta tận hiến với ma vương, ma vương muốn bảo vệ Đại Sở, vậy thì ta cũng theo ông ấy bảo vệ Đại sở, nhưng ta là luyện đan sư, vậy thì dùng sở trường của ta xoay chuyển càn khôn”. 

 “Xem ra ông muốn giúp Đan Thành luyện chế Thiên Tịch Đan”, lần này, đổi lại là Đan Thần nhìn thẳng vào Đan Ma. 

 “Không phải giúp Đan Thành mà là giúp Đan Ma”. 

 “Là ai không quan trọng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, “chỉ cần có thể luyện ra Thiên Tịch Đan thì có thể tạo ra một vị Hoàng đế của Đại Sở, nếu như một viên Thiên Tịch Đan có thể xoay chuyển càn khôn thì ta cũng góp một phần công đức”. 

 “Ta đi mời Diệp Thành”, Đan Thần nói rồi lập tức đứng dậy.” 

 “Trận pháp mà Đan Huyền tạo ra không vận hành được”, Đan Thần lãnh đạm đáp lời, chỉ một câu nói khiến Đan Thần khựng lại, ông ta ngồi lại vị trí cũ, cau mày nhìn Đan Ma: “Ông chắc chứ?” 

 “Vì người tạo ra trận pháp đó chính là ta”. 

 “Không thể nào, trận pháp đó rõ ràng được truyền từ đan tổ, sao lại là ông?” 

 “Tin hay không tuỳ ngươi”, Đan Ma đáp lại, “ngươi sẽ không thể ngờ ta và sư tổ của ngươi từng thử luyện chế Thiên Tịch Đan, trận pháp chúng ta dùng chính là trận pháp đó, thất bại tổng cộng chín lần, ngươi không cần chất vất ta, không ai hiểu trận pháp đó hơn ta, nó quả thực là tạo hoá đoạt thiên địa nhưng chỉ dựa vào nó thì cuối cùng cũng không thể giúp chúng ta luyện ra được Thiên Tịch Đan”. 

 “Vậy ông có biết làm sao mới có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan không?”, nghe Đan Ma nói vậy, Đan Thần không còn tự tin nữa, cái mà ông ta quan tâm chính là vấn đề về Thiên Tịch Đan. 

 “Ta cần một người làm đan dẫn”. 

 “Đan dẫn?”, Đan Thần cau mày. 

 Người luyện đan đều biết về đan dẫn, đan dẫn có thể là một vị dược liệu, cũng có thể là một viên linh thú thú nguyên, đương nhiên cũng có thể là vật sống, nhưng những thứ làm tổn hại và đi ngược lại với sự nhân văn đã bị liệt vào điều cấm kị, huống hồ là dùng người sống để làm đan dẫn. 

 “Ngươi sẽ không thể ngờ trước kia sư tôn và sư tổ của ngươi chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể luyện ra Thiên Tịch Đan đâu nhỉ?”, Đan Ma lại lần nữa lên tiếng, nói tới chuyện trước kia, trong mắt ông ta rõ vẻ đau thương. 

 “Đáng tiếc bọn họ không thành công”, Đan Ma cười thê lương, ánh mắt đột nhiên hoá hàn mang, “là ta, là ta đã đập vỡ lư luyện đan của bọn họ khiến bao công sức vất vả của bọn họ đều đổ sông đổ bể”. 

 Đan Thần lại lần nữa cau mày, sự từng trải nói cho ông ta biết chuyện năm xưa không hề đơn giản như lời đồn, trong đó nhất định có bí mật mà người ta không thể biết. 

 “Không sai, bọn họ dùng người sống làm đan dẫn, và người đó chính là con gái ta, sư cô của ngươi”, Đan Ma nói tới đây thì nước mắt tuôn trào. 

 “Đây”, Đan Thần nghe vậy lập tức đứng dậy, ông ta nhìn Đan Ma mới ánh mắt không sao tin nổi: “Không thể nào, sư tôn và sư tổ sao có thể”. 

 “Khó tin phải không?”, Đan Ma nhìn Đan Thần, vừa khóc vừa cười, nói: “Ngươi không thể tin nổi sư tôn và sư tổ người mà người vô cùng kính trọng lại có thể làm ra được việc tuyệt tình như vậy, vì hư vinh chí cao của luyện đan mà đem con gái ta ra làm đan dẫn, sự việc bại lộ thì sư tổ đáng kính của ngươi liệt ta vào hàng phản nghịch, cả Đan Thành này coi ta là ma đạo, truy sát ta chín trăm năm, nhưng mệnh ta lớn, được Ma Vương cứu giúp, cho nên trong đêm đó, ta quay lại báo thù, nợ máu phải trả bằng máu”. 

 Đan Thần ngây dại, ông ta ngồi phịch xuống ghế, mỗi lời nói của Đan Ma đều khiến tim ông ta đau nhói, cảm giác này khó có thể nói bằng lời, đã tới giờ phút này rồi thì Đan Ma hà tất phải nói dối lừa gạt ông ta? 

 Ông ta thật sự không dám tin sư tôn và sư tổ đáng kính của mình năm xưa lại làm ra tội nghiệp tày trời như vậy. 

 Nói như vậy thì Đan Ma đã bị hiểu nhầm hơn một nghìn năm, gánh theo thù hận và đau thương, sống như một con chó, còn một người thân là hậu nhân của đan Thành với ông ta lại coi đàn mà như kẻ thù hơn nghìn năm nay. 

 Đan Thần trầm ngâm, Đan Ma cũng im lặng tay cầm vò rượu, ông ta ngẩng đầu rồi dốc rượu uống, những giọt nước lăn dài trên má không biết là rượu hay là nước mắt. 


 “Ngoài việc này ra?” 

 “Ngoài việc này ra thì không còn lý do nào khác”, Đan Ma cứ thế ngắt lời Đan Thần, “ở cả Đại Sở này luận về đan thuật, Diệp Thành đều yếu hơn ta, ở cả Đại Sở này nếu luận về chân đế luyện đan thì hắn cũng còn kém ta xa”. 

 “Không thể, chúng ta không thể làm vậy”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bảo đồ nhi của ông ta hi sinh làm đan dẫn, một người làm sư tôn như ông ta không thể làm được. 

 “Ta không ép ngươi, cũng không có ai ép ngươi cả”, Đan Ma có lẽ uống đã say nên lảo đảo đứng dậy, ông ta bước đi loạng choạng ra khỏi đại điện, “có luyện ra được Thiên Tịch Đan hay không đối với ta mà nói không quan trọng, ta sống lâu rồi, lẽ ra phải chết từ lâu rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.