Chương trước
Chương sau
“Viêm Hoàng, ông nợ ta một mối ân tình”, vẫn là trên một đỉnh núi, Ma Vương lặng lẽ nhìn hư không trước mặt, vẻ mặt hoài niệm, “không thể cùng ông kề vai tác chiến, lại phải bắt tay với hậu bối của ông để đối đầu với địch, coi như đã hoàn thành một tâm nguyên của ta”. 

 “Đại Sở Huyền Tông”, trên một đỉnh núi khác, Huyết Vương lặng lẽ nhìn người của tam tông nhưng lại cười có phần mỏi mệt, hậu bối của Huyền Hoàng cũng là người xuất chúng nhưng đáng tiếc vị hoàng đế cái thế năm nào đã không còn trên đời nữa. 

 “Phụ hoàng của ta là người thế nào?”, lại ở trên một đỉnh núi khác, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn sang Yêu Vương ở bên. 

 “Là một kẻ lưu manh”, Yêu Vương cười lạnh lùng. 

 Lời nói của ông ta khiến Chu Thiên Dật có phần ái ngại, cũng may Chu Thiên Dật tính cách nhã nhặn, cũng may hôm nay tình huống đặc biệt nếu không thì chỉ với câu nói này Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triệu và Yêu Tộc có lẽ đã khai chiến với nhau rồi. 

 Nhìn bao nhiêu ngọn núi, nhìn bao nhiêu bóng hình đứng sừng sững trên đó, Thái Hư Cổ Long cảm khái, có quá nhiều người nở nụ cười. 

 Hậu duệ của các hoàng đế và liệt đại chư vương cùng kề vai chiến đấu, đây chính là cảnh tượng hết sức kì diệu, ở một ý nghĩa nhất định thì bọn họ nên cảm ơn Thiên Ma mới phải, nếu không phải vì Thiên Ma xuất hiện thì Đại Sở hỗn loạn này cũng sẽ không liên kết lại với nhau. 

 Đến rồi! 

 Không biết là ai hô lên thật lớn. 

 Nghe vậy, cho dù là đại quân của Thiên Đình hay hậu duệ của hoàng đế, hay liệt đại chư vương cũng như các tu sĩ tán tu khác thì đều nhất loạt nhìn về một phương, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí ngút trời. 

 Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Ở bầu trời phía xa, cả đám đen kịt xuất hiện, đại quân Thiên Ma xông lên thôn tính từng sơn hà. 

 Giết! 

 Chiến! 

 Không nhiều lời, không tới ba phút, trận đại chiến đã nổ ra. 

 Cái gọi là chiến tranh thực sự quá tán khốc, mạng người như cỏ rác, chỉ một chữ “thảm” cũng chưa thể nói hết được sự khốc liệt của chiến tranh. 

 “Thú vị đấy”, Lôi Ma Quân đứng trrên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên lại lần nữa cười u ám như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở cách đó không biết bao nhiêu dặm. 

 “Ta thích nhìn cảnh tượng các ngươi vật lộn trong đau đớn”, Cửu U Ma Quân cười rùng rợn, ánh mắt loé lên u quang. 

 “Cứ thế xông lên tấn công thì vô vị quá, truyền lệnh cho Thiên Ma đại quân, không phải ép vội làm gì, cho bọn chúng có cơ hội thở, cảnh tượng kì diệu này sẽ thật sự thú vị”. 

 “Như vậy mới thú vị sao?”, Địa Ma Quân chưa nói xong thì đã cau mày đánh một chưởng vào hư thiên. 

 Vù! 

 Trên hư thiên có một đao mang màu vàng kim chém ra, nguy cơ tiềm ẩn, có uy lực huỷ thiên diệt địa cả hư thiên đều bị chém toạc. 

 Phụt! 

 Ngay sau đó, một chưởng của Địa Ma Quân cũng bị nhát đao kia trảm tan, cho dù với sức chiến đấu của ông ta thì cũng bị đánh tới mức xương cốt gãy lìa, điều kì lạ đó là ông ta lại không nhìn thấu được ai là kẻ ra tay. 

 Đứng lại. 

 Cửu U Mặc Tướng hắng giọng lạnh lùng, ông ta vươn tay ra che trời, muốn tóm được kẻ đang đánh lén kia. 

 Rầm! 

 Bầu hư thiên vụn vỡ nhưng bàn tay của ông ta lại chẳng bắt đuọc gì, người trong bóng tối kia biến mất vô hình. 

 “Hố đen không gian”, Địa Ma Quân cười tôi độc nhìn vào hư thiên kia. 

 “Suýt thì quên đi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Hắc Ma Quân cười lạnh lùng. 

 “Canh chừng thiên ma trụ”, Lôi Ma Tướng lên giọng, vô số ma binh xông lên, khoanh chân ngồi xung quanh thiên ma trụ, hợp lực tế gọi ra kết giới khổng lồ bao quanh thiên ma trụ. 

 “Dám đánh lén từ hố đen không gian, kẻ đó cũng có cái gan không vừa”. 

 “Thiên Ma Quân còn không ra tay?”, vài đại ma quân lần lượt nhìn về phía Thiên Ma Quân đang nhàn nhã ngồi trên vương toạ. 

 “Dễ thôi, dễ thôi”, Thiên Ma Quân cười tôi độc, ông ta vặn cái cổ cứng ngắc, chỉ thấy một con mắt dọc xuất hiện, trên đồng tử còn có một đạo ấn kí hình trăng tròn cổ xưa, ấn kí chợt xoay chuyển, xung quanh con mắt hình thành nên một vòng xoáy giống với thiên đạo kết nối với hố đen không gian, có thể thôn tính vật ở bên ngoài, có thể đưa bản thân mình vào trong hố đen không gian. 

 Trong chốc lát, Thiên Ma Quân biến mất. 

 Phụt! 

 Trong hố đen không gian, Diệp Thành phun ra ngụm máu. 

 Vì cách rất xa nên cũng xuất hiện sai lệch, vả lại khả năng cảm nhận của Đại Ma Quân quá mạnh, ông ta vừa tới thì Diệp Thành đã bị ép ra ngoài sau đó gặp phải sức mạnh chấn động. 

 Ừm? 


 Giây phút sau đó, một bóng hình vững chãi bước ra, thân mang chiến giáp màu đen, mái tóc màu đỏ máu tung bay, xung quanh cơ thể có ma khí màu đen và sấm sét màu đen bao quanh, khí huyết dồi dào như biển cả, đôi mắt sâu thẳm như muốn thôn tính cả đất trời, bên trong đôi mắt đó còn có cả núi thây biển máu, cảnh tượng những vì sao tịch diệt xuất hiện, trông ông ta giống như Ma Thần cái thế. 

 “Có thể vào cả hố đen không gian?”, Diệp Thành khựng lại, hắn nắm chặt lấy thần đao huyết linh, thần thức tản ra, một người có thể vào đây thì rất dễ sẽ có người thứ hai vào được đây, hắn phải cảnh giác hơn nữa. 

 Mọi thứ đều vượt ra khỏi tính toán của hắn, hắn cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này. 

 Thế nhưng khi hắn trông thấy dung mạo của Thiên Ma Quân thì đôi mắt hắn lại nheo lại: “Là ông?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.