Chương trước
Chương sau
Phụt! Phụt! 

 Trên thương không vời vợi liên tục có huyết hoa bắn ra, Thượng Quan Huyền Cương tự nổ kéo theo một Ma Tướng cùng xuống hoàng tuyền, Tư Đồ Long Sơn tế gọi ra linh hồn bản mệnh khiến một Ma Tướng bị lôi vào vùng đất chết. Lão Tổ nhà họ Hùng sử dụng bí thuật cấm kị, huyết táng Thiên Ma Tướng dưới trướng Thiên Ma Quân. 

 A! 

 Thấy từng lão tổ tử trận, tu sĩ của Thiên Đình càng điên cuồng hơn, lần lượt thiêu đốt tinh nguyên sả thân vào chỗ chết, lần lượt tấn công từ cả hai hướng trước và sau. 

 Có rất nhiều người đổ lệ, đây là cảnh tượng chiến tranh hết sức tàn khốc, phải nhìn từng người thân hi sinh ngay trước mặt mình mà còn không có thời gian để đau đớn xót xa, tất cả đều hoang mang không biết còn có thể sống tới giây phút sau hay không. 

 Phụt! 

 Một phương trong hư thiên, Diệp Thành lại lần nữa diệt một tên ma tướng tiếp đó hắn mở ra thiên đạo bước vào hố đen không gian. 

 Muốn huỷ Thiên Ma Trụ chọc trời kia thì hắn chỉ có thể nghĩ tới cách này để có thể hoàn toàn né tránh đại quân Thiên Ma, chỉ cần có thể lại gần Thiên Ma Trụ thì hắn mới có cơ hội tiêu huỷ nó. 

 Rầm! Rầm! 

 Sau khi hắn rời đi, trận đại chiến vẫn vô cùng khốc liệt, mặc dù rất nhiều ma tướng của Thiên Ma Vực bỏ mạng nhưng số lượng tu sĩ đỉnh phong vẫn rất đông, số lượng đại quân nhiều gấp mười lần đại quân của Thiên Đình. 

 Đại quân của Thiên Đình, hậu duệ của các hoàng đế bị đánh lùi liên tiếp, căn bản không thể có sức chống lại thế tấn công khủng khiếp của Thiên Ma dội tới. 

 Đúng lúc này chợt có tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp đất trời, bầu trời nứt lìa, một bóng hình vững chãi bước trên ma hải, nếu nhìn kĩ thì chính là ma vương Quỳ Vũ Cương, ông ta vừa sát phạt ra liền trảm đi một tên ma tướng. 

 Ma Vương? 

 Rầm! 

 Tất cả mọi người đều thẫn thờ, hư thiên lại lần nữa nứt lìa, biển yêu hải cuộn trào dội lên từng đợt sóng dữ dội, cự long khổng lồ với sắc vàng kim chói lọi xoay vần, yêu vương cái thế cũng đến, còn mang theo đại quân yêu tộc. 

 Sau Yêu Vương, thiên khung phía đông rúng động, huyết hải tàn sát bừa bãi, sóng cả ngút trời, một bóng hình huyết sắc quân lâm cửu thiên, phía sau bóng người này còn có cả đại quân hùng hậu. 

 Rầm! 

 Hư thiên bị một chưởng của người ta mở ra, một người với thân hình cường tráng bước ra, Ma Vương cái thế đến rồi. 

 Phía đằng đông, thiên địa nứt lìa, Vu Chú Vương thân khoác chiến giáp cầm kiếm bước ra, khí thế thôn tính sơn hà, khí thế choán lấp bát hoang. 

 Giết! 

 Tiếng gằn phẫn nộ như sấm rền xé toạc hư thiên, một bóng hình rắn rỏi bước ra, thân khoác chiến giáp, tay cầm sát kiếm cổ xưa. 

 Phệ Hồn Vương? 

 Rầm! 

 Tiếng vang kinh thiên dội tới, đất và trời nứt lìa, U Minh Diêm La Vương tay cầm chiến mâu, thân mặc chiến giáp xuất hiện, phía sau còn có đội quân binh hùng hậu toá ra khí tức chết chóc. 

 Giết! 

 Liệt đại chư vương của Đại Sở lần lượt sát phạt đến, người nào người nấy khí thế ngút trời, không ai nói thêm lời nào, cứ thế sát phạt vào trong vòng chiến đấu. 

 Đây! 

 Nhìn cảnh tượng này, đại quân Thiên Đình và hậu duệ các hoàng đế đều kinh ngạc. 

 Cảnh tượng này khiến người ta có cảm giác không chân thực, liệt đại chư vương, đại địch cái thế của cửu hoàng ở Đại Sở, làm gì có ai không gây nên sóng gió ở vùng đất này, sao bọn họ có thể ngờ tới những người này lại tới đây trợ chiến, có lẽ bọn họ mãi mãi không thể ngờ tới sẽ có ngày phải chiến đấu với liệt đại chư vương. 

 Có điều bọn họ đâu biết những vị vương cái thế kia đều suýt chút nữa trở thành hoàng đế của vùng đất rộng lớn này, từ đầu tới cuối bọn họ đều coi vùng đất rộng lớn này là nhà của mình. 

 Đại Sở nội loạn, bọn họ chiến đấu nhưng thất bại, bọn họ không còn gì để nói bởi đó là vì vận may không tốt. 

 Nhưng cho dù là vậy thì cũng không đến lượt kẻ xâm phạm hỗn xược, nếu để cho Thiên Ma tàn sát bừa bãi mà rụt đầu không dám hé ra ngoài thì e rằng các anh hồn của cửu hoàng ở Đại Sở sẽ không nhìn mặt bọn họ. Người ta đã đánh tới cửa nhà rồi thì sự cao ngạo của bọn họ đâu? Uy nghiêm của bọn họ đâu? 

 Có điều liệt đại chư vương chiến thảm như vậy không phải chỉ vì xả giận. 

 Bọn họ là những vị Vương sống lâu đời, sao có thể không nhìn ra sức mạnh của Thiên Ma, không có cảnh tượng thảm chiến của bọn họ thì Thiên Đình của Đại Sở nhất định sẽ bại trận, đạo lí môi hở răng lạnh bọn họ đương nhiên hiểu, nếu như Thiên Đình của Đại Sở thất bại thì tiếp theo chính là đến bọn họ, muốn đối đầu với Thiên Ma thì cần tổng hoà sức chiến đấu của Đại Sở. 

 Giết! 


 “Đây chính là con kiến trong lời các người nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi lên tiếng. 

 “Không thể phủ nhận chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ”, một lão bối tóc bạc cười tự giễu. 

 “Mặc dù là vậy nhưng viễn cảnh của Đại Sở vẫn chưa thể lạc quan hơn được”, một lão tu sĩ mặc áo bào tím cau mày, nói: “Đại quân Thiên Ma vẫn không ngừng xông tới, Đại Sở có thể trụ bao lâu?” 

 “Dù chỉ là hi vọng mong manh nhưng đứng trước tuyệt vọng cũng đều có khả năng thay đổi cục diện”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.