Chương trước
Chương sau
Dưới trướng Thiên Ma Đại Đế vốn có mười một ma quân, người áo đen giáng xuống Nam Sở lúc trước là Hắc Chiến Ma Quân, người áo tím giáng xuống Bắc Sở là Tử Dạ Ma Quân, bọn họ đã lần lượt bị giết nên dưới trướng Thiên Ma Đại Đế chỉ còn lại cửu đại ma quân. 

 Sau Thiên Nữ Ma Quân, ma trụ vẫn tiếp tục rung lên, những bóng người như làn sóng thuỷ triều huyễn hoá ra, số lượng đông đảo lên đến cả triệu người, nối nhau liên tiếp, chưa thấy người cuối cùng. 

 Uỳnh! Rầm! 

 Phía trước, vô số ma binh đông như biển đen, những nơi chúng đi qua, từng ngọn núi sụp đổ, từng người từng người bị giết chết. 

 Tất cả những điều này đến quá đột ngột, các thế lực ở Bắc Chấn Thương Nguyên bị đánh trở tay không kịp, tổn thất nặng nề, đại quân Thiên Ma quá mạnh, họ không thể chống lại. 

 Rút, mau rút! 

 Phía trên hư thiên, một trưởng lão của Chú Kiếm Thành hét lớn, bảo vệ con cháu trong gia tộc rút lui. 

 Ù! 

 Sau tiếng rung, một cây chiến mác đen kịt phóng vụt tới, ghim chết vị trưởng lão kia trên hư thiên. 

 Trưởng lão! 

 Người của Chú Kiếm Thành khóc ròng, đám đệ tử trẻ tuổi thì sắc mặt tái nhợt, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị tuyệt sát tại chỗ, sức mạnh của kẻ địch khiến thân thể họ run lên vì sợ hãi. 

 Giết! 

 Một bóng người hiên ngang bước tới, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, ông ta rút cây chiến mác dính máu trên người trưởng lão Chú Kiếm Thành ra, đó là một vị ma tướng cường đại, cũng là cảnh giới Chuẩn Đế bị áp chế xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên, tuy đều là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng sức chiến đấu của ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể so sánh. 

 Ma binh giống như thuỷ triều, ùn ùn kéo đến, áp đảo từng tốp người. 

 Đại quân Chú Kiếm Thành bị đánh tan tác, chỉ còn một nửa số người trốn thoát, hầu hết đều bị bao vây, chết không toàn thây. 

 Hạo Thiên thế gia, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia và Huyền Thiên thế gia cũng không khá hơn là bao, chỉ một số ít có thể trốn thoát, các trưởng lão của gia tộc đều đang liều mạng bảo vệ cho hậu bối rút lui. 

 Đây là một bức tranh đẫm máu, đại quân Thiên Ma quá mạnh, những nơi chúng đi qua đều có thây chất thành núi, máu chảy thành sông. 

 Trên một đỉnh núi, hơn mười bóng người già nua lảo đảo, ai cũng đã bị thương, họ thiêu đốt tinh nguyên, chắn cho hai người phía sau, nhìn kỹ lại thì thấy là thiếu chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành và Hạo Thiên Thi Nguyệt của Hạo Thiên thế gia. 

 “Thật… Thật xui xẻo, hôm nay là… là ngày vui của lão tử đấy”, Trần Vinh Vân nằm trong vòng tay Hạo Thiên Thi Vũ, máu trong miệng liên tục ộc ra. 

 Hắn ta bị thương rất nặng, trước ngực có một vết thương lớn đáng sợ, u quang ma tính hoá giải tinh nguyên khiến cho vết thương chẳng những không lành mà ngược lại còn lan rộng hơn. 

 Đây là một đòn tuyệt sát, khiến linh hồn bản mệnh của hắn ta bị thương nặng, ngọn lửa linh hồn lúc này đang nhanh chóng lụi tàn. 

 “Chàng không được chết, chàng không được chết”, Hạo Thiên Thi Vũ nước mắt như mưa, điên cuồng trút tinh nguyên vào cơ thể Trần Vinh Vân, nếu lúc trước hắn không đỡ một đòn đó cho cô thì người phải chết lúc này chính là cô. 

 “Cười… Cười lên cho lão tử!”, bàn tay đầy máu của Trần Vinh Vân run rẩy đưa lên, muốn vuốt ve gò má cô. 

 Hạo Thiên Thi Vũ mặt đầy nước mắt, cô không nói gì, thiêu đốt thọ nguyên điên cuồng đẩy tinh nguyên, chỉ mong cứu được hắn. 

 Nhưng trời cao không thương xót, mọi cố gắng của cô đều là vô ích, dù cô điên cuồng thế nào cũng không ngăn được linh hồn bản mệnh đang liên tục tiêu tán của Trần Vinh Vân. 

 Ầm! 

 Thiên Ma quân tấn công lên đỉnh núi, hơn mười trưởng lão của Chú Kiếm Thành liều mạng chống cự nhưng rồi cũng từng người một ngã xuống, hoá thành tro tàn. 

 “Chúng ta cùng nhau lên đường”, nhìn Thiên Ma quân bao quây xung quanh, Hạo Thiên Thi Vũ từ bỏ truyền tinh nguyên, ôm chặt Trần Vinh Vân dịu dàng như nước. 

 Nhưng khi ma binh vung đao lên thì một thân ảnh to lớn từ trên trời bay xuống, một chưởng hất văng cả đám, đó chính là Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình. 

 Đi! 

 Tiêu Phong bước đến túm hai người lên hư thiên, vì thế lưng ông đã trúng một kiếm, ma binh đông như thuỷ triều đuổi theo sát sao, phía trước cũng có ma binh chặn đường. 

 Tiêu Phong vừa bảo vệ hai người vừa chiến đấu hết mình, hy vọng tìm được một lối thoát. 

 Phía sau, Trần Vinh Vân vẫn nằm trong lòng Hạo Thiên Thi Vũ, lau nước mắt trên má cho cô: “Sống cho thật tốt”. 

 Nói xong hắn nở nụ cười dịu dàng, khẽ đẩy Hạo Thiên Thi Vũ ra rồi rơi xuống khỏi hư thiên như một chiếc lá bay theo gió, máu và nước mắt làm nhoè đi đôi mắt hắn. 

 Không…! 

 Hạo Thiên Thi Vũ hét lên thấu tận tâm can, cô đưa tay nhưng chỉ bắt được không khí, trơ mắt nhìn bóng dáng huyết sắc rời xa mình, âm dương cách biệt. 

 Kẻ nào cản ta đều phải chết! 

 Tiêu Phong hét lên phẫn nộ, không có thời gian và sức lực để cứu Trần Vinh Vân, ông kéo Hạo Thiên Thi Vũ còn đang giãy giụa điên cuồng chém giết, mở ra một con đường máu. 


 Haiz! 

 Tiêu Phong thầm thở dài bất lực. 

 Mọi thứ đến quá đột ngột khiến mọi người ứng phó không kịp. 

 Dù ông đã đưa đại quân phân điện thứ chín tới cứu viện nhưng vẫn người ít không địch lại số đông, cứu được một người đã là may mắn lắm rồi, ông không vô song được như Diệp Thành, không cứu được Trần Vinh Vân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.