Chương trước
Chương sau
“Vậy nên tu vi của chúng cũng giống người áo tím và người áo đen, đều bị sức mạnh thần bí của Đại Sở áp chế”, Tử Huyên nói tiếp: “Chuẩn Đế bị ép xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên, Đại Thánh bị ép xuống còn cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Thánh Vương bị ép về cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, Thánh Nhân bị ép về cảnh giới Không Minh, cảnh giới Hoàng bị ép về cảnh giới Linh Hư, cảnh giới Thiên bị ép về cảnh giới Chân Dương”. 

 “Hẳn là kiệt tác của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành nhíu mày nói. 

 “Số lượng lại tăng lên rồi”, Thượng Quan Huyền Tông chỉ vào bầu trời sao vùng Bắc Chấn Thương Nguyên. 

 “Có lẽ có liên quan đến ma trụ”, Hồng Trần Tuyết nói: “Những người này đều đi ra từ ma trụ ấy”. 

 “Truyền lệnh tới Hạo Thiên thế gia, Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia và Thất Tịch Cung rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, các thế lực lớn ở Bắc Sở của Thiên Đình nhanh chóng đến Bắc Chấn Thương Nguyên tiếp ứng”, Diệp Thành nói xong thì bước ra khỏi đại điện: “Long gia, Tử Huyên theo ta đến Thiên Huyền Môn”. 

 Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt bay ra hỏi đại điện như hai đạo thần mang. 

 Những người khác như phía Đao Hoàng, Âu Dương Vương cũng bay ra khỏi đại điện, nhưng điểm đến của họ là Bắc Sở. 

 Trong đại điện chỉ còn lại Hồng Trần Tuyết và các lão bối thuộc nhóm tình báo, theo dõi nhất cử nhất động của Bắc Chấn Thương Nguyên. 

 Trời đất tối đen, màn đêm vốn nên tĩnh lặng nhưng lại trở nên không hề yên bình, dù là thế giới phàm trần hay thế giới tu sĩ thì đều bị bóng tối vô biên bao phủ, bóng tối ấy khiến mọi người sợ hãi. 

 Trên trời dưới đất người đông như nêm, lúc này tất cả đều đang di chuyển về phía Nam Sở. 

 Họ cảm thấy nơi an toàn nhất Đại Sở chính là Nam Sở, vì Nam Sở có một bức tường thành ngăn cách Đại Sở, có bức tường thành này ngăn lại có thể cho họ một chút cảm giác an toàn. 

 Dưới màn đêm, Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã dừng lại. 

 Họ chưa đến Thiên Huyền Môn, hay nói cách khác còn cách Thiên Huyền Môn rất xa, nhưng dù ở rất xa thì họ vẫn có thể nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp. 

 Nhìn từ xa, đó là một chiếc lồng chọc trời chạm đất, bao phủ Thiên Huyền Môn bên trong, Thiên Huyền Môn tượng trưng cho Đại Sở mà cũng bị nhốt bên trong, không ai có thể đi ra. 

 “Đó là gì vậy?”, Diệp Thành cau mày. 

 “Qua đó xem là biết thôi”, sắc mặt Thái Hư Cổ Long cũng không được tốt lắm, nhốt được Thiên Huyền Môn bên trong, có thể thấy chiếc lồng kia đáng sợ cỡ nào. 

 Cả ba lại đi trên hư thiên, lao vụt đi như thần hồng vô song với tốc độ cực nhanh. 

 Một khắc sau ba người mới dừng ở nơi cách Thiên Huyền Môn ba mươi nghìn trượng, vì phía trước có một sức mạnh bí ẩn ngăn cách, với cảnh giới tu vi của họ mà cũng bị trấn áp không thể đứng thẳng. 

 Đến đây họ mới thực sự nhìn thấy hình dáng của chiếc lồng che trời ấy. 

 Cái lồng quá lớn, chọc trời chạm đất, được ngưng tụ từ từng chiếc trụ đồng, phía trên được khắc đầy phù văn cổ, sấm sét đen kịt bao quanh, từng làn khí tràn ra đều có uy lực diệt thế. 

 “Cực đạo đế binh”, Tử Huyên tái mặt nhìn cái lồng khổng lồ ấy. 

 “Còn hơn cả cực đạo đế binh”, Thái Hư Cổ Long, người rất hiểu đế binh suy tư, lời nói đầy ẩn ý sâu xa. 

 “Hơn cả cực đạo đế binh?” 

 “Ta không nhìn ra lai lịch của nó, nhưng uy lực của nó chủ yếu nhằm vào Thiên Huyền Môn, nếu không chúng ta cũng không thể lại gần”. 

 “Chẳng lẽ Thiên Huyền Môn cũng xảy ra chuyện?”, Diệp Thành cau mày nhìn mây mù hỗn độn trên hư thiên, rồi lại nhìn cái lồng che trời với vẻ mặt nặng nề, Thiên Huyền Môn là thần bảo vệ Đại Sở mà cũng bị phong cấm toàn bộ. 

 “Đại Sở có kiếm Hiên Viên, tháp Tiên Vương, đàn Phượng Hoàng, rìu Khai Sơn và gương Côn Luân, năm đế khí đều không phá được phong cấm này sao?”, Tử Huyên chau mày. 

 “Không đơn giản như vậy đâu”, Thái Hư Cổ Long tiếp lời: “Năm loại đế khí ấy dường như đang duy trì một sự cân bằng, hoặc là duy trì một đại trận nào đó, nếu không những người tới từ bên ngoài kia cũng không bị áp chế tu vi tập thể. Mà chiếc lồng che trời còn hơn cả cực đạo đế binh trước mặt kia, năm loại đế khí cùng xuất hiện cũng chưa chắc phá được phong cấm của nó. Một điều có thể khẳng định là Thiên Huyền Môn và năm loại đế binh của Đại Sở đều đang chống lại và giữ chân chiếc lồng này, nếu không với uy lực của nó, một đòn đã đủ san bằng cả Nam Sở”. 

 “Thiên Huyền Môn cũng bị phong cấm thì ai đối phó những kẻ xâm lược đó đây?”, vẻ mặt Diệp Thành lại trở nên nghiêm nghị. 

 “Thiên Huyền Môn đã bắt đầu chiến đấu rồi”, Tử Huyên nói: “Họ kiềm chế chiếc lồng đáng sợ này, áp chế tu vi của những người xâm lược kia, điều này chứng tỏ tuy họ bị phong cấm nhưng vẫn đang chiến đấu”. 

 “Động tĩnh lớn như vậy, chắc Chư Thiên Vạn Vực cũng nhận ra điều khác thường”, Diệp Thành lẩm bẩm. 

 “Vấn đề nằm ở mây mù hỗn độn bao phủ đất trời kia”, Thái Hư Cổ Long như đã nhìn thấu huyền cơ: “Nếu ta đoán không nhầm thì mây mù hỗn độn ấy là trận pháp cực mạnh, ngăn cách kết nối giữa Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực”. 

 “Xem ra họ đặt hy vọng vào chúng ta rồi”. 

 “Vả lại chúng ta không có quân tiếp viện”. 

 “Vấn đề là phải phá vỡ cục diện nguy cấp này thế nào?”, sắc mặt Diệp Thành lại khó coi hơn. 

 “Diệp Thành”, đột nhiên một giọng nói hư ảo vang lên giữa đất trời, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh thì thấy đến từ Thiên Huyền Môn, nhưng giọng nói ấy cực kỳ yếu, đến mức gần như không nghe được. 

 “Đông Hoàng Thái Tâm”, Diệp Thành đột nhiên nhìn về hướng Thiên Huyền Môn, vội vàng hỏi: “Làm sao để phá cục diện nguy cấp này?” 

 “Phá huỷ ma trụ chọc trời ở Bắc Chấn Thương Nguyên”, Đông Hoàng Thái Tâm trả lời, giọng nói vẫn yếu đến mức gần như không nghe được, hơn nữa còn ngắt quãng. 

 “Làm sao để phá nó?”, Diệp Thành lại hỏi. 

 Nhưng lần này Đông Hoàng Thái Tâm không đáp lại, cái lồng che trời rung lên, chặn truyền âm của Đông Hoàng Thái Tâm, cũng chặn cả truyền âm của Diệp Thành khiến họ không thể giao tiếp. 

 Sau đó Diệp Thành lại gọi vài lần nữa nhưng không có hồi âm. 

 Phá huỷ ma trụ chọc trời! 


 Họ vừa đi, Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn phun ra một ngụm máu, sặc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. 

 Như lúc trước đã nói, truyền âm của bà bị chặn, hơn nữa bà còn gặp phản phệ dữ dội, nhưng điều đáng mừng là bà đã thông báo được cho Diệp Thành bước quan trọng nhất để giải quyết cục diện nguy cấp này. 

 “Đường đường là Thiên Huyền Môn, đường đường là Chư Thiên Vạn Vực mà lại gửi gắm hy vọng vào Thiên Đình đến một cảnh giới Thiên cũng không có, điều này thật đáng mỉa mai”, Phục Nhai bên cạnh cười tự giễu. 

 “Đừng đánh giá thấp thực lực của bọn hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lau vết máu bên khoé miệng, lẳng lặng nhìn về một hướng, tựa như có thể nhìn thấy bóng lưng phía Diệp Thành từ rất xa rời đi: “Mọi người đồng tâm hiệp lực, chưa chắc họ đã thua”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.