Nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt ý tứ khó nói thành lời.
Phía này, Diệp Thành đã bước xuống núi, hắn đi lại trong Hằng Nhạc Tông.
Điều đáng nói là mỗi nơi hắn đi qua đều là những nơi mà trước đây Sở Huyên từng xuất hiện, mặc dù cảnh tượng trong kí ức của hắn đã là của năm xưa nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy khí tức của Sở Huyên phảng phất trong không trung.
Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới quay về Ngọc Nữ Phong tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi.
Trong màn đêm yên tĩnh, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo ý lạnh, khẽ thổi bay mái tóc bạc của hắn, thổi bạt vào thân hình lẻ loi đơn độc của hắn. Diệp Thành giống như pho tượng, mặc cho thiên địa xoay vần hắn vẫn không hề di chuyển.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành trầm ngâm mới vô thức ngẩng đầu, hắn nhìn vào bầu trời mênh mang vô tận.
Trong chốc lát, Diệp Thành đứng dậy, hắn nhìn bầu trời sao, phần trán cau lại, vì bầu trời kia đang bị che lấp bởi từng đám mây và sương mờ, mây sương hỗn độn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày giống như biển cả sục sôi muốn thôn tính cả bầu trời.
Thiên địa này vì bầu trời bị mây sương hỗn độn che lấp mà mờ mịt tối tăm không nhề có chút ánh sáng le lói.
Ừm?
Cảm thấy có gì đó không ổn, Thái Hư Cổ Long bước ra khỏi lầu các lên đỉnh núi.
Ở nơi cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654330/chuong-1424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.