Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt ý tứ khó nói thành lời. 

 Phía này, Diệp Thành đã bước xuống núi, hắn đi lại trong Hằng Nhạc Tông. 

 Điều đáng nói là mỗi nơi hắn đi qua đều là những nơi mà trước đây Sở Huyên từng xuất hiện, mặc dù cảnh tượng trong kí ức của hắn đã là của năm xưa nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy khí tức của Sở Huyên phảng phất trong không trung. 

 Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới quay về Ngọc Nữ Phong tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi. 

 Trong màn đêm yên tĩnh, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo ý lạnh, khẽ thổi bay mái tóc bạc của hắn, thổi bạt vào thân hình lẻ loi đơn độc của hắn. Diệp Thành giống như pho tượng, mặc cho thiên địa xoay vần hắn vẫn không hề di chuyển. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành trầm ngâm mới vô thức ngẩng đầu, hắn nhìn vào bầu trời mênh mang vô tận. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành đứng dậy, hắn nhìn bầu trời sao, phần trán cau lại, vì bầu trời kia đang bị che lấp bởi từng đám mây và sương mờ, mây sương hỗn độn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày giống như biển cả sục sôi muốn thôn tính cả bầu trời. 

 Thiên địa này vì bầu trời bị mây sương hỗn độn che lấp mà mờ mịt tối tăm không nhề có chút ánh sáng le lói. 

 Ừm? 

 Cảm thấy có gì đó không ổn, Thái Hư Cổ Long bước ra khỏi lầu các lên đỉnh núi. 

 Ở nơi cách đó không xa, Tử Huyên cũng bước ra, còn có cả Đao Hoàng và phía Âu Dương Vương, bọn họ đều lên đỉnh núi, mặt mày khó coi, mắt nheo lại nhìn bầu trời với mây và sương hỗn độn kia. 

 Không chỉ có bọn họ mà các chư hầu của Thiên Đình và hậu duệ của các vị hoàng đế ở Đại Sở, liệt đại chư vương của Đại Sở đều xuất hiện nhìn vào bầu trời kia. 

 Cảm giác này thật khiến người ta lo lắng! 

 Dưới bầu trời sao, rất nhiều âm thanh than thở vang lên, những người mạnh như Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên khi nhìn bầu trời sao này cũng tỏ ra có phần kiêng dè. 

 Rầm! 

 Khi ai nấy đều đang mơ màng khó hiểu thì một tiếng động mạnh vang lên vang vọng khắp đất trời, ai nấy đều nghe thấy, những tu sĩ với đạo hành còn thấp thì toàn thân run rẩy. 

 Rầm! Đoàng! Rầm! 

 Từ sau khi tiếng động này vang lên, cả bầu trời không hề yên bình, từng tiếng nổ như tiếng sấm rền chấn động thiên địa, rất nhiều người mở thiên nhãn thần thông nhìn vào hư thiên hi vọng có thể tìm ra nguồn cơn của vấn đề. 

 Thế nhưng bọn họ lại chỉ nhìn thấy màn sương mờ che lấp bầu trời, chỉ biết tiếng động đó đến từ bên trong màn sương mờ hỗn độn kia, vả lại mỗi tiếng nổ đều khiến người ta rúng động như trời xanh đang phẫn nộ. 

 Rầm! 

 Lại là tiếng động kinh thiên động địa, một ma trụ dày cả hàng chục nghìn trượng giáng xuống Bắc Chấn Thương Nguyên, sừng sững giữa đất trời. 

 Là Thiên Ma! 

 Trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm mặt mày thay đổi rõ rệt. 

 Rầm! 

 Lời Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt, hư thiên liền nứt lìa,một cái lồng giáng xuống, trấn áp thiên địa, bao trùm cả Thiên Huyền Môn khiến tất cả mọi người của Thiên Huyền Môn đều bị nhốt ở trong. 

 Mau, truyền tin cho Chư Thiên Vạn Vực! 

 Giọng Đông Hoàng Thái Tâm vang vọng khắp Thiên Huyền Môn, vả lại giọng điệu còn hối thúc. 

 Muộn rồi! 

 Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang vọng khắp hư thiên, giọng nói đó không biết đến từ đâu, chỉ biết uy nghiêm lạnh lùng mà u tịch như thể vang vọng từ thời cổ xưa. 

 Đột nhiên, thần quang từ Thiên Huyền Môn đánh ra vừa bay lên trời thì đã bị đám mây sương hỗn độn kia nhấn chìm. 

 Thấy vậy, sắc mặt Đông Hoàng Thái Tâm tái nhợt, mối liên hệ của Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã bị gián đoạn, bọn họ cũng bị phong cấm bên trong cái lồng này, mọi thứ đều vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ. 

 Rầm! Rầm! 

 Tứ phương rộng lớn của Thiên Huyền Môn vang lên âm thanh chấn động, từng thần quang bay ra hoá thành những hình người đứng choán lấp khắp hư thiên và mặt đất, ai nấy đều có thần quang chói lọi bao quanh. 

 Đây chính là người mà ngủ sâu quanh năm của Thiên Huyền Môn, chỉ có khi có biến cố mới thức tỉnh. 

 Có điều, điều đáng kinh ngạc đó là người của Thiên Huyền Môn quá đông, nếu đếm kĩ thì cũng phải đến hàng nghìn hàng vạn người, bất cứ sự tồn tại nào cũng là sự tồn tại vô địch của Đại Sở. 

 “Thiên Ma sát phạt từ đâu tới?”, giọng Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng, sắc mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có. 

 “Thần nữ yên tâm, Chư Thiên Vạn Vực cảm thấy Đại Sở có biến cố nên tới để trấn áp”, Phục Nhai nói với giọng gấp gáp. 

 “Vô dụng”, Đông Hoàng Thái Tâm nắm chặt tay, mặt mày đỏ lên, “kẻ giam chúng ta trong cái lồng này chính là Cực Đạo Đế Binh, mây sương hỗn độn bao trùm khắp Đại Sở chính là Giả Tiên Thiên Đế Trận, nó chặn đứt mối liên hệ giữa Đại Sở với Chư Thiên Vạn Vực, Chư Thiên Vạn Vực căn bản không cảm nhận được sự dị thường ở đây”. 

 “Vậy chẳng phải chúng ta bị cô lập sao?”, Phục Nhai run rẩy, giọng nói cũng theo đó mà run run theo. 

 “Không có trợ binh, chúng ta chưa chắc đã thua”, Đông Hoàng Thái Tâm nói với giọng kiên định, bà ta bước vào hư thiên nhìn thương nguyên Bắc Chấn như thể có thể trông thấy ma trụ chọc trời dù cách xa cả vạn dặm. 

 “Thần nữ”, vài trăm bóng hình cũng bay lên hư thiên, người nào người nấy tóc bạc phơ, khí tức lâu đời, bọn họ đều là người của Thiên Huyền Môn, người nào người nấy đều có cảnh giới Chuẩn Đế thực thụ. 

 “Đụng tới Cực Đạo Đế Binh có lẽ có thể đánh tan Giả Tiên Thiên Đế Trận này”, vài trăm tu sĩ Chuẩn Đế lần lượt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm. 

 “Không được”, Đông Hoàng Thái Tâm lập tức gạt đi, “Hiên Viên Kiếm, Phượng Hoàng Cầm, Tiên Vương Tháp, Côn Luân Kính, Khai Thiên Phủ đều là trận cước của chư thiên luân hòi, chư thiên luân hồi cần chúng để duy trì, một khi đụng tới thì cả Đại Sở sẽ tan tành trước mặt Thiên Ma Vực, lúc đó đừng nói là Đại Sở mà cả Chư Thiên Vạn Vực cũng sẽ bị tấn công, thời đại này không có Đại Đế trấn giữ, chúng ta chắc chắn sẽ bại”. 

 “Thay vì tin bọn họ chi bằng chúng ta dùng tới đế khí liều mạng một phen”, vài trăm tu sĩ lần lượt lên tiếng. 

 “Hoang đường”, Đông Hoàng Thái Tâm gằn giọng, “không dùng đến đế khí thì chúng ta cũng chỉ phải đối đầu với đại quân Thiên Ma, nhưng đụng tới đế khí thì cái mà chúng ta phải đối mặt là Thiên Ma Vực, các ngươi không phân định được sao?” 

 “Nhưng”. 

 “Không nhưng gì cả”, Đông Hoàng Thái Tâm hắng giọng, giọng điệu thay đổi rõ rệt, phần trán có phù văn cổ xưa xuất hiện, “trận chiến này cho dù Thiên Huyền Môn phải trả cái giá thế nào cũng phải hỗ trợ Thiên Đình của Đại Sở vô điều kiện, bọn họ thắng thì Đại Sở thắng, bảo vệ vùng đất này chính là bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.