Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai còn chưa chiếu xuống, sự yên tĩnh của Hằng Nhạc Tông đã bị tiếng pháo nổ phá vỡ.
Ngay lập tức, Hằng Nhạc Tông yên tĩnh suốt đêm trở nên ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay là ngày vui của Hùng Nhị và Đường Như Huyên, cũng là chuyện vui đầu tiên sau khi Đại Sở thống nhất.
Nhìn từ xa, mỗi ngọn núi của Hằng Nhạc Tông đều được treo vải lụa đỏ.
Mà giữa những ngọn núi này có một ngọn núi đẹp nhất, ngoài lụa đỏ bay phấp phới thì trên mỗi cây linh quả đều treo một chiếc đèn màu đỏ, mỗi con đường yên tĩnh đều được trải thảm đỏ.
Đây là nơi ở mới của Hùng Nhị và Đường Như Huyên sau khi kết hôn.
Họ đều là đệ tử thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, bây giờ đã là trưởng lão của thế hệ Thanh Tự Hằng Nhạc Tông, vì thế Hằng Nhạc Tông mới tặng một ngọn núi cho họ, cũng coi như lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
“Nào nào nào, mời vào, đừng khách sáo”, ở cổng vào, Hùng Nhị mặc đồ đỏ không ngừng mời mọi người vào trong.
Phải nói rằng hắn ta mặc đồ tân lang màu đỏ vào trông cũng rất ra dáng.
Nhưng nhìn từ xa hắn ta vẫn như một khối gì đó, dáng người không cao thêm mà mỡ cũng chẳng giảm.
“Kỳ lạ thật, tối qua ta lại mơ thấy cô gái nhỏ rơi vào tay gã đàn ông tồi”, Tạ Vân bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt bên tím bên xanh nhìn thế nào cũng thấy giống mắt gà chọi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654311/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.