Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai còn chưa chiếu xuống, sự yên tĩnh của Hằng Nhạc Tông đã bị tiếng pháo nổ phá vỡ. 

 Ngay lập tức, Hằng Nhạc Tông yên tĩnh suốt đêm trở nên ồn ào náo nhiệt. 

 Hôm nay là ngày vui của Hùng Nhị và Đường Như Huyên, cũng là chuyện vui đầu tiên sau khi Đại Sở thống nhất. 

 Nhìn từ xa, mỗi ngọn núi của Hằng Nhạc Tông đều được treo vải lụa đỏ. 

 Mà giữa những ngọn núi này có một ngọn núi đẹp nhất, ngoài lụa đỏ bay phấp phới thì trên mỗi cây linh quả đều treo một chiếc đèn màu đỏ, mỗi con đường yên tĩnh đều được trải thảm đỏ. 

 Đây là nơi ở mới của Hùng Nhị và Đường Như Huyên sau khi kết hôn. 

 Họ đều là đệ tử thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, bây giờ đã là trưởng lão của thế hệ Thanh Tự Hằng Nhạc Tông, vì thế Hằng Nhạc Tông mới tặng một ngọn núi cho họ, cũng coi như lời chúc phúc tốt đẹp nhất. 

 “Nào nào nào, mời vào, đừng khách sáo”, ở cổng vào, Hùng Nhị mặc đồ đỏ không ngừng mời mọi người vào trong. 

 Phải nói rằng hắn ta mặc đồ tân lang màu đỏ vào trông cũng rất ra dáng. 

 Nhưng nhìn từ xa hắn ta vẫn như một khối gì đó, dáng người không cao thêm mà mỡ cũng chẳng giảm. 

 “Kỳ lạ thật, tối qua ta lại mơ thấy cô gái nhỏ rơi vào tay gã đàn ông tồi”, Tạ Vân bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt bên tím bên xanh nhìn thế nào cũng thấy giống mắt gà chọi. 

 “Nào nào nào, đặt quà mừng xuống, còn ngươi có thể về được rồi”, Hùng Nhị rất tự giác nhận lấy hộp quà trong tay Tạ Vân, tiếp đó đẩy hắn ta ra ngoài. 

 “Bà nội ngươi, ta…”, Tạ Vân mắng mỏ, còn chưa nói xong đã bị bàn tay to từ phía sau kéo sang một bên, nhìn lại thì thấy là Hoắc Đằng cao lớn thô kệch. 

 “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt ngươi đã thành thân rồi”, Hoắc Đằng bước tới ôm Hùng Nhị. 

 “Nhớ lại chúng ta khi đó đúng là tuổi trẻ bồng bột”, vẻ mặt Hoắc Đằng hoài niệm, hồi tưởng một lúc hai mắt bắt đầu ngấn lệ. 

 “Ôn lại chuyện xưa cũng vô ích, đưa quà mừng đây”, Hùng Nhị không bị chiêu này của Hoắc Đằng lừa, cứ thế xoè bàn tay nhỏ mập mạp ra. 

 “Ngươi thật là”. 

 “Ta thấy thứ này không tồi”, Hùng Nhị tự giác hành động, lấy luôn miếng ngọc bội màu tím treo bên hông Hoắc Đằng, hà hơi lên đó rồi dùng tay áo lau sạch. 

 “Đi đâu?”, lau một hồi hắn ta bước tới, kéo Tư Đồ Nam ra khỏi đám đông. 

 “May mà lão tử tinh mắt, suýt nữa thì để ngươi chuồn mất”, Hùng Nhị mắng, lại xoè bàn tay nhỏ ra: “Quà mừng đâu?” 

 “Quà mừng? Quà mừng gì?”, Tư Đồ Nam lắc đầu giả ngốc. 

 “Nào nào, đi về phía trước rồi rẽ trái, đi ăn phân đi!”, Hùng Nhị túm Tư Đồ Nam rồi đá đi thật xa. 

 “Tên mập chết tiệt, ông nội ngươi”. 

 “Ai đang tìm ta đấy?”, giọng nói hùng hồn vang lên, một người có thân hình đầy đặn bước ra, nhìn gương mặt người này khá giống ba của Hùng Nhị, cao to lực lưỡng, đầu tròn lông lốc. 

 “Ồ ha ha”, Tư Đồ Nam giây trước còn đang mắng chửi rất hăng, lúc này lại cười hèn nhát. 

 “Huynh đệ, ta rất coi trọng ngươi đấy”, Tư Đồ Nam lấy một miếng ngọc như ý từ trong ngực ra đưa cho Hùng Nhị. 

 “Thế mới được chứ”, Hùng Nhị cười tươi rói cầm lấy ngọc như ý, nhưng sao Tư Đồ Nam lại nỡ buông tay, hắn ta đau lòng muốn chết, Hùng Nhị mất rất nhiều sức mới lấy được miếng ngọc về tay. 

 “Chúc mừng sư thúc”, so với ba tên phía Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam thì đồ nhi của họ hiểu chuyện hơn nhiều. 

 “Nhìn đi nhìn đi, các ngươi có biết xấu hổ không hả?”, Hùng Nhị nhận lấy, sau đó dùng đôi mắt híp quyến rũ lườm đám Tạ Vân. 

 Xuỳ! 

 Ba tên khinh thường rồi khoác vai nhau đi vào. 

 Sau khi họ đi, Hùng Nhị mới mở quà mừng mà nhóm Vương Bưu hậu bối thế hệ Huyền Tự tặng. 

 Mẹ kiếp! 

 Vẻ mặt hắn ta thoáng chốc trở nên cực kỳ đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi hơn chục lần, trong mấy hộp quà cực nặng kia toàn bộ đều là hợp hoan tán, ít nhất cũng phải mười đến mười lăm cân. 

 Woa! 

 Cung Tiểu Thiên Nhi cùng tiếp khách với Hùng Nhị nhìn thấy thì không nhịn được ngạc nhiên thốt lên. 

 Cút! 

 Hùng Nhị mắng một tiếng, khuôn mặt ụ thịt đầy vạch đen. 

 Sau đám Vương Bưu thì phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong cũng tới, nhưng lại không thấy bóng dáng Liễu Dật đâu cả. 

 So với đám Tư Đồ Nam thì phía Nam Cung Nguyệt đáng tin cậy hơn nhiều, họ toàn tặng đồ thượng phẩm trong thượng phẩm, hơn nữa vì thân phận của Liễu Dật nên rất nhiều trưởng lão của nhà họ Hùng đều đích thân ra tiếp đón, cực kỳ long trọng. 

 Tiếp nữa, đệ tử của Hằng Nhạc Tông cũng tới rất đông, hầu hết đều là những người cùng thế hệ với Hùng Nhị, trong đó cũng có kha khá đệ tử thế hệ Huyền Tự. 

 Sau đó là các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, chẳng hạn như Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền, đến thế hệ Thái Thượng trưởng lão như Hằng Nhạc Chân Nhân cũng tới, có thể nói là rất nể mặt Hùng Nhị. 


 Sự xuất hiện của hai người khiến Hùng Nhị ngơ ngác, hắn ta nhìn Sở Linh Ngọc rồi lại nhìn Hồng Trần với vẻ mặt quái lạ: “Thế… Thế này là thế nào? Hai người thành đôi rồi?” 

 “Chúng ta…” 

 “Trăm năm hoà hợp”, Sở Linh Ngọc đang định nói thì bị giọng nói khàn khàn của Hồng Trần cắt ngang, trong tay ông còn cầm một miếng ngọc, cứng ngắc đưa cho Hùng Nhị. 

 Sở Linh Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.