Chương trước
Chương sau
“Còn gì nữa?”, một tu sĩ tóc bạc vuốt râu, “ngươi còn trẻ, còn nhiều năm tháng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, một trăm năm”. 

 “Tiền bối nói vậy lại không phải rồi”, Diệp Thành cười nói, “tạo hoá và cơ duyên không liên quan đến thời gian ngắn hay dài. Đan Ma, Hồn Vương, Yêu Vương là ví dụ điển hình, bọn họ đã đợi cả hàng bao nhiêu năm nhưng vẫn là ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn đó sao?” 

 “Dù sao thì ta cũng không tin, không cần Đan Ma ra tay thì chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”. 

 “Huống hồ, cho dù chúng ta chấp nhận thì biết đi đâu tìm ông ta? Chúng ta căn bản không biết Đan Vực ở đâu, vả lại nếu lùi một bước mà nói thì cho dù tìm được Đan Ma, ông ấy sẽ giúp chúng ta sao? Ông ta không làm loạn đã là may lắm rồi”. 

 “Cái này thì ta tin”, Diệp Thành mỉm cười không phản bác. 

“Vậy thì đợi chút đã rồi hãy đưa ra quyết định”, Đan Thần trầm giọng, “không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì ta sẽ không cầu cứu ông ấy, giống như Đan Nhất nói, thời gian của chúng ta còn nhiều, đợi thêm cũng không sao, nói không chừng hôm nào đó ngươi có thể ngưng tụ ra nguyên thần”. 

 “Tiền bối đã đánh giá con cao quá rồi”. 

 “Những người khác thì ta không dám đảm bảo nhưng với ngươi thì ta vẫn có niềm tin”, rất nhiều người mỉm cười, quan trọng nhất đó là cả chặng đường Diệp Thành đi, hắn đã làm ra rất nhiều việc tưởng chừng không thể, linh hồn thoát biến thành nguyên thần cũng không phải không thể, từ đầu tới cuối bọn họ đều tin Diệp Thành vô điều kiện. 

 “E rằng vãn bối phải phụ sự kì vọng của các vị rồi”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Dù là hi vọng mong manh nhưng đứng trước tuyệt vọng đều có khả năng vô hạn, đây là câu mà ngươi thường nói.” 

 “Vả lại nói không chừng hôm nào đó Thiên Huyền Môn vui mừng thì còn đưa ra thêm một viên Thiên Tịch Đan nữa”. 

 “Cũng phải”, Diệp Thành ho hắng, hắn khẽ xua tay rồi đi ra khỏi đại điện, “vãn bối xin cáo từ, nếu hôm nào đó chư vị tiền bối nghĩ thông rồi thì vãn bối sẽ thay mọi người đi tìm Đan Ma”. 

 “Ngươi thành tâm làm khó chúng ta phải không?”, nhóm lão bối vuốt râu trừng mắt. 

 Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, hắn day day trán, lúc tới đây thì ôm ấp bao nhiêu hi vọng, bây giờ lại mang theo thất vọng quay về. 

 Lúc này chuyện mà hắn đang đắn đo không phải là đi tìm Đan Ma hay khong mà là Thị Huyết Diêm La rốt cục đã giấu một nửa viên Thiên Tịch Đan đi đâu. 

 Nếu như tìm được nửa viên còn lại, lại thêm nửa viên trong tay hắn ghép thành viên đan dược hoàn chỉnh, sau khi dùng xong thì có lẽ có thể khiến linh hồn thoát biến thành nguyên thần, tới lúc đó thì mọi việc lại dễ dàng hơn nhiều rồi. 

 Thế nhưng sự việc này bị mắc ở đó, Thị Huyết Điện bị diệt, Đại Sở thống nhất rồi thì tìm viên Thiên Tịch Đan kia ở đâu. 

 Hắn rất muốn ăn luôn cả nửa viên Thiên Tịch Đan này nhưng hiệu quả của một nửa viên căn bản không hoàn chỉnh, tác dụng so với ăn được cả viên khác xa một trời một vực, chính vì vậy nên hắn không thể lãng phí. 

 Đúng là xót xa! 

 Diệp Thành lại lần nữa day trán, hắn bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên. 

 Trời đã về khuya, bầu trời đêm với những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Đợi tới khi Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông thì trời đã rạng sáng. 

 Ra khỏi địa cung, Diệp Thành đã nhìn thấy hai bóng hình từ xa, một nữ tử phong hoa tuyệt đại, một người thanh niên vẻ mặt vô hồn, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh Ngọc và Hồng Trần. 

 Cả hai người đang đi tản bộ, Sở Linh Ngọc kéo tay Hồng Trần vừa đi vừa giới thiệu cho ông ta mọi thứ, trông cô như một thê tử dịu hiền, mỉm cười ôn hoà, có lúc trông còn có phần ngây thơ. 

 Thấy vậy, Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi bước tới, đầu tiên là nhìn Hồng Trần với vẻ mặt đờ đẫn rồi mới nhìn sang Sở Linh Ngọc, cười nói: “Hiếm khi thấy tiền bối cười hiền dịu như vậy”. 

 “Ngươi nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh lắm đấy”. 

 “Vãn bối quen rồi”, Diệp Thành đáp lời, “hai người ở Hằng Nhạc Tông thì tốt, đừng ra khỏi cửa”. 

 “Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vén tóc như biết được ý tứ trong lời nói của Diệp Thành. 

 Vốn dĩ cô ta sẽ đưa Hồng Trần đi tới thế giới người phàm, tới nơi ở thế giới người phàm mà hai người từng thành thân, nhưng vì trạng thái và thân phận đặc thù của Hồng Trần nên bên trên mới nghiêm cấm bọn họ ra khỏi Hằng Nhạc Tông. 

 Mọi thứ cô đều hiểu rõ, đây cũng chính là lý do vì sao cho tới bây giờ cô vẫn chưa giải trừ phong ấn trong cơ thể Hồng Trần do Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại. 

 “Mọi thứ đều là nghĩ cho hai người, hi vọng tiền bối có thể hiểu cho”, Diệp Thành lên tiếng. 

 “Hai vị tiền bối đừng trách nó”, Lâm Thi Hoạ cười ái ngại. 

 “Không sao”, Sở Linh Ngọc nhìn thanh loan bay về phía xa, “thần thú này đúng là bất phàm”. 

 Chỉ có Hồng Trần ở bên cạnh khi nhìn thấy Lâm Thi Hoạ thì cơ thể cứng đơ bất giác run lên, trong ánh mắt vô hồn chợt loé lên tia sáng. 

 Trong chốc lát, ông ta giơ tay lên, bàn tay với nhiều vết chai sạn từ từ xoa lên khuôn mặt Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn còn có cả nước mắt rưng rưng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.