“Có bảo bối nào ngươi thấy không quen đâu”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành.
“Không, ta thật sự đã nhìn thấy nó”, Diệp Thành nhìn chằm chằm cây đại kích đó.
Trong lúc thất thần, đầu hắn như hiện lên từng hình ảnh ký ức không hoàn chỉnh, đó là vị chiến thần bát hoang, trong tay cầm cây chiến kích giống hệt thế này, dùng chính cây chiến kích đó chém chết một ma thần cái thế.
Nhìn mãi nhìn mãi, thần hải của Diệp Thành đột nhiên ong lên khiến hắn vô thức ôm đầu.
Hự…
Cơn đau dữ dội khiến hắn không nhịn được rên lên.
Thần trí và ký ức của hắn hơi loạn, bóng lưng chiến thần bát hoang đó trở nên lúc rõ ràng lúc mờ ảo trong thần hải của hắn.
Ký ức duy nhất mà hắn nhìn thấy rõ là chiến thần bát hoang ấy cõng trên lưng một nữ tử vô cùng mệt mỏi, từng bước từng bước đi xa hư thiên, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn cố hết sức để nhìn rõ cảnh ấy, và rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt nữ tử đang được cõng trên lưng.
Đông Hoàng Thái Tâm!
Diệp Thành quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm đau đớn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.
“Ta nói rồi mà, ngươi đừng cố quá”, thấy Diệp Thành như vậy, Thái Hư Cổ Long không khỏi mắng.
Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm rình rập, họ còn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành dẫn đường, nếu Diệp Thành cũng trở nên điên cuồng thì con đường phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654293/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.