Chương trước
Chương sau
Hự…! 

 Diệp Thành vừa mới giết được thần tướng số một Vu Chú thì bị cờ chiến màu đỏ ấy đè xuống khỏi hư thiên. 

 Mẹ kiếp! 

 Diệp Thành thầm mắng chửi, đường đường là cửu đại thần tướng của Huyết tộc mà lại hợp lực đối phó một mình hắn, nghĩ đến là hắn lại bốc hoả. 

 Vạn Kiếm Triều Tông! 

 Hắn đột nhiên vung sát kiếm lên, vạn đạo kiếm mang tề tụ, phóng thẳng lên hư thiên. 

 Ù! 

 Cờ chiến màu đỏ phấp phới, quét ra cả một biển máu, vạn đạo kiếm mang lần lượt bị nghiền thành tro bụi. 

 Cửu Châu Thần Đồ, hiện! 

 Diệp Thành quát lên một tiếng gọi Cửu Châu Thần Đồ ra, đến Huyết Linh Thần Đao cũng bay vào hư thiên, trấn áp cờ chiến màu đỏ trên trời. 

 Mà hắn thì bước lên trời, chín đạo Bát Hoang Quyền lập tức hợp thành một, một chưởng đánh cho thần tướng thứ chín của Huyết tộc máu xương bay khắp trời, ông ta còn chưa kịp định hình thì đã bị hắn chém đầu lìa khỏi cổ. 

 Nhưng vì vậy mà hắn cũng phải trả giá, bát đại thần tướng còn lại của Huyết tộc đồng thời tấn công, nếu không phải Thánh thể của hắn cường đại, khả năng phục hồi mạnh mẽ thì có lẽ đã bị đánh nổ tung tại chỗ. 

 Giết! 

 Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, sát phạt tới trước mặt thần tướng thứ sáu của Huyết tộc, kiếm Xích Tiêu rung lên giết chết kẻ đó. 

 Một chiêu giết được một vị thần tướng của Huyết tộc, sự cường đại của hắn khiến cho Quỳ Vũ Cương ở ngoài chiến trường cũng phải giật mình. 

 Ngươi đáng chết! 

 Thần tướng thứ ba của Huyết tộc gầm thét, di chuyển tiến lên một bước nhưng lại tình cờ va phải ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành, còn chưa gọi thần thông ra đã bị chèn ép lảo đảo một hồi, còn chưa đứng vững đã bị Diệp Thành vung một kiếm tuyệt sát. 

 Shh! 

 Những người theo dõi trận chiến hít vào một hơi khí lạnh, đó là thần tướng thứ ba dưới trướng Huyết Vương đó! Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, cao thủ vô song uy danh lừng lẫy bát hoang từ mấy nghìn năm trước mà lại không chịu nổi một đòn trước mặt Diệp Thành như thế. 

 Tới đây đi! 

 Toàn thân Diệp Thành đầy máu, hắn lao tới giết điên cuồng, một mình đấu với sáu vị thần tướng còn lại, nhưng càng đánh càng dũng mãnh hơn. 

 Giết cho ta! 

 Lại có người xông vào, mang theo Thái Âm Thần Hải tới giống như một vị Thần Vương, nhìn kỹ lại thì thấy là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể, mặt mũi hắn ta dữ tợn, gớm ghiếc, nơi nào hắn ta đi qua đều chất thành núi thây biển máu. 

 Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp lao tới từ bên hông, chặn đường hắn ta. 

 Huyền Linh Chi Thể? 

 Người xem chiến vừa nhìn là nhận ra chính là Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể. Hiện giờ chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông ở Thiên Đình Nam Sở. 

 Bây giờ thì thú vị rồi! 

 Mắt các khán giả sáng lên, họ nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn. 

 Trong quá khứ, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung đã chiến đấu không chỉ một trận, thực lực không phân cao thấp, nhưng khi liên thủ với nhau trong hố thần lại bị Diệp Thành lúc đó đẩy lùi, nói đến sức chiến đấu thì họ ngang nhau, nói đến huyết mạch thì Hoắc Tôn lại hơn Cơ Tuyết Băng một chút. 

 Ta chờ muội rất lâu rồi đấy! 

 Diệp Thành bước tới sát cánh cùng Cơ Tuyết Băng, hai người họ một người như chiến thần hoàng kim, một người như nữ vương cửu tiêu, trở thành hai ngôi sao chói sáng nhất trên chiến trường, thu hút sự chú ý của tất cả khán giả. 

 Giết! 

 Sáu vị thần tướng lao đến từ mọi hướng, mỗi người đều đốt cháy tinh nguyên, sức chiến đấu tăng vọt. 

 Chiến! 

 Diệp Thành xông lên đầu tiên, một mình đấu lại sáu vị thần tướng. 

 Cơ Tuyết Băng sát phạt về phía Hoắc Tôn, tiếp tục trận đại chiến năm xưa, cô đã tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên từ lâu, bây giờ đã ngang hàng với Diệp Thành, có sức chiến đấu giống Diệp Thành, có thể giết được Hoắc Tôn. 

 Rầm! Bùm! 

 Chiến trường vẫn được mọi người chú ý, trong bán kính mấy nghìn trượng chỉ có chín người bọn họ, không ai dám tới gần, bởi vì dư âm từ trận chiến của họ quá mạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào ngay. 

 Ở một nơi khác, Tiêu Thần cầm Chiến Vương Kích đối mặt với ba đại thần tướng của Yêu tộc, chiến đấu trên hư thiên, trận chiến kinh thiên động địa. 

 Phía Long Đằng cũng vậy, đối thủ của họ đều là những kẻ mạnh, hoặc là thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương, hoặc là lão tổ các thế lực lớn. 

 Họ là hậu duệ của các hoàng đế, sức chiến đấu không hề yếu hơn Diệp Thành, mỗi trận chiến đều rất đặc sắc, thể hiện rõ uy danh hiển hách của hậu duệ các hoàng đế, họ là những ngôi sao chói lọi nhất trên toàn chiến trường. 


 “Đây… Đây là trận đại quyết chiến à?”, có người há hốc miệng hỏi. 

 “Vừa nãy không phải, bây giờ thì đúng”, một vị tu sĩ lớn tuổi lãnh đạm nói, nhìn lên bầu trời hư ảo. 

 Ở đó có tiếng sấm rền vang, đất rung núi chuyển, người đông nghịt bao phủ cả bầu trời, người ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người ngồi trên linh thú, sát khí ngút trời, đi thẳng đến bên này. 

 Từ xa, người xem đã nhìn thấy cờ chiến cao vút tận trời xanh, trên cờ chiến có khắc hai chữ lớn hào hùng: Thiên Đình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.