Chương trước
Chương sau
Rầm! 

 Trên Đông Lăng Thương Nguyên, Diệp Thành hung hãn khiến bàn tay khổng lồ kia hoá thành hư vô. 

 Giết cho ta! 

 Ở một hướng trong hư không có hàng trăm sát trận tuyệt sát xuất hiện, trong lúc này phục hồi uy lực mạnh mẽ, nhất loạt hướng về phía Diệp Thành. 

 Muốn khai chiến thì chiến! 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn lập tức mở ra ma đạo, chân bước trên biển ma sát, thần đao huyết linh bên tay trái, ma kiếm Xích Tiêu bên tay phải, đầu lơ lửng bầu trời đầu sao, thế giới hỗn độn của ngoại đạo pháp tướng choán lấp cả bầu trời và mặt đất. 

 Rầm! Rầm! 

 Vài trăm hư thiên tuyệt sát trận rung lên dẹp bằng thần mang cái thế, trong chốc lát làm chấn động cả hư thiên. 

 Thế nhưng trong lúc này, Diệp Thành trên hư thiên đột nhiên lại biến mất. 

 Hắn biến mất không thấy bóng dáng đâu, còn phần hư thiên mà hắn đứng trước đó lại có thêm rất nhiều bóng người dày đặc, có người của Thị Huyết Điện, người của Vu Hồn Tộc, người của Huyết Tộc, người của Yêu Tộc, người của Vu Chú tộc, người của U Minh Địa Phủ cũng như các thế gia ở Bắc Sở. 

 Đây…! 

 Những người này không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, rõ ràng trước đó bọn họ không hề đứng đay. 

 Dịch thiên hoán địa? 

 Hậu duệ của các vị hoàng thẫn thờ, mặc dù chưa từng thấy nhưng bọn họ lại đã từng nghe nói tới, đây chính là đại thần thông khiến Diệp Thành và những người kia đổi vị trí cho nhau và đó là thần thông nghịch thiên. 

 A…! 

 Đột nhiên, ở một hướng trong hư không chợt vang lên tiếng gào thét, Diệp Thành biến mất, những người khác lại đứng vào vị trí của hắn. 

 Vài trăm đòn công kích mà hư thiên tuyệt sát trận đánh ra không vì sự dịch chuyển vị trí của bọn họ mà dừng lại. 

 Thế rồi làn sóng đại chiêu dội tới, cả bầu trời và mặt đất trở nên trống trải đi nhiều, số lượng người không phải ít, từng toán người dày đắc đen kịt, cũng phải cả hàng chục nghìn người, ấy vậy mà bị hư thiên tuyệt sát trận của chính mình giết chết. 

 Đây…! 

 Thị Huyết Diêm La, Phệ Hồn Vương mặt mày khói coi thấy rõ, mẹ kiếp, nào ai có thể ngờ tới còn có cả trò này. 

 Trốn đi! 

 Yêu Vương gằn giọng. 

 Thế nhưng lời nói của ông ta lại hơi muộn, không gian đã bị dịch chuyển, Diệp Thành xuất hiện trong liên quân của bọn họ, lúc này hắn đang vung huyết linh thần đao, một đao dẹp bằng cả đám người, cũng phải có đến cả nghìn người thương vong. 

 Giết cho ta! 

 Thị Huyết Diêm La điên cuồng gào thét, ông ta vung sát kiếm. 

 Ngay sau đó, đại quân choán ngợp đất trời xông về phía Diệp Thành, nào thần thông, binh khí, sát trận bay vào hư không, cứ thế tào ra cả khoảng không hỗn loạn. 

 Giết! 

 Hậu duệ của các vị hoàng cũng di chuyển, không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi bọn họ luôn giữ thế kiểm soát khắc chế, trận đại chiến thực thụ cuối cùng cũng nổ ra rồi. 

 Rầm! Đoàng! 

 Trận đại chiến nổ ra, cảnh tượng hết sức hùng tráng. 

 Nhìn từ trên cao xuống, bán kính cả nghìn trượng đều có bóng người đang đại chiến, trên hư thiên, trên đại địa nhuốm đỏ máu, liên tục có người ngã khỏi hư thiên và liên tục có người xông vào hư thiên. 

 Trận đại chiến quá khốc liệt, mạng người như cỏ rác, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể tự lo cho bản thân mình. 

 Nhìn trận hỗn chiến dữ dội đó, những người quan sát xung quanh không ngừng lùi về sau, vài trăm nghìn tu sĩ với quy mô thế này quả là ngàn năm mới gặp, cũng chỉ có thể thấy quy mô này ở thời đại các vị Hoàng thống nhất Đại Sở trước kia. 

 Rất nhiều người cảm khái và cũng có rất nhiều người kinh ngạc. 

 Trận đại chiến này vì Diệp Thành mà dấy lên hỗn chiến. 

 Bọn họ không biết cuối cùng sau trận đại chiến này thì ai mới là người thắng nhưng bọn họ biết trận hỗn chiến kinh thế này cho dù là ai thắng ai bại thì vùng đất này được định sẵn là núi thây biển máu. 

 “Sự thực chứng minh thần thông của ta rất phù hợp để hỗ trợ”, bên ngoài trận đại chiến, Thái Hư Cổ Long đứng đó, trước đó hắn chính là người thi triển bí thuật dịch thiên hoán địa, một thần thông nhưng lại là cái hố chôn mạng của hàng chục nghìn tu sĩ. 

 “Tộc của Thái Hư Cổ Long quả nhiên tinh thông mọi thứ”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng đang quan sát trận chiến lúc này nheo mắt nhìn Thái Hư Cổ Long, có thể thấy trong mắt ông ta rõ vẻ kiêng dè. 

 “Ma Vương, ông có hứng thú gia nhập vào Thiên Đình của ta không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Quỳ Vũ Cương nói. 

 “Gia nhập Thiên Đình? Nực cười”. 

 “Nói thực thì ta đánh giá ông rất cao”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, “ông và bọn họ khác nhau”. 

 “Được Thái Hư Cổ Long tán thưởng, ta rất vinh hạnh”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm nói. 

 “Lời nói của ta luôn đáng tin”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, hắn nhấc nhân tiến vào chiến trường khốc liệt, sau đó còn truyền âm lại: “Không làm được Hoàng đế thì có thể suy nghĩ làm một người hộ đạo cho Hoàng đế”. 

 Nghe vậy, Quỳ Vũ Cương chợt cau mày. 

 Lời nói của Thái Hư Cổ Long mang theo nhiều ý tứ, có nghĩa là bảo ông ta hỗ trợ Diệp Thành chứ không phải đối đầu với Diệp Thành. 

 Phụt! Phụt! 

 Ở trung tâm của chiến trường, Diệp Thành giống như vị chiến thần, bí thuật thúc địa thành thốn được thi triển hết sức kì diệu, mỗi nơi hắn đi qua đều có kẻ bại dưới huyết linh thần đao. 

 Còn phía Thị Huyết Diêm La thì đã tức mà ói ra máu từ lâu. 

 Thân pháp của Diệp Thành quá dị thường, đại trận tuyệt sát hư thiên không theo kịp tốc độc của hắn, lại thêm đại quân của hậu duệ các vị hoàng vô cùng hung hãn, trận đại chiến này trông giống như trận quyết chiến hơn. 

 Thế nhưng sắc mặt của bọn họ vẫn hết sức khó coi vì đại quân Thiên Đình ở Nam Sở vẫn chưa gia nhập vào, một khi gia nhập vào thì chính là trận quyêt chiến. 

 Tốc chiến tốc thắng! 

 Phệ Hồn Vương là người đầu tiên sát phạt vào chiến trường, ông ta sát phạt tới trước mựt Diệp Thành, tung ra một chưởng khiến Diệp Thành bị đẩy lùi về sau. 

 Vút! 

 Diệp Thành vừa dừng chân thì phía sau liền có một thanh thần kiếm huyết sắc chém tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Vương. 

 Không chỉ Phệ Hồn Vương và Huyết Vương, đến cả Yêu Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương và Thị Huyết Diêm La Vương cũng sát phạt từ tứ phương tới, bọn họ muốn liên thủ tiêu diệt Diệp Thành. 

 Trời ơi! Ta nhìn thấy gì rồi? 

 Từ xa có người nhìn về phía này, sáu vị vương cái thế bao vây quanh Diệp Thành. 

 “Xem ra không nể mặt nhau rồi”, một người sát phạt vào, chính là Đại Sở Hoàng Huyền của Đại Sở Hoàng Tộc, vừa sát phạt vào đã ép Yêu Vương ra. 

 “Sự cao ngạo của các người đâu?”, sau Đại Sở Hoàng Huyền, một bóng hình vững chãi gia nhập vào vòng chiến thay Diệp Thành chặn lại Vu Chú Vương, và đó chính là thần tướng đệ nhất của Thánh Điện – Mặc Uyên, ông ta và Vu Chú Vương có thể coi là đối thủ lâu năm của nhau. 

 Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, U Minh Diêm La Vương sẽ không quan tâm tới Đại Sở Hoàng Huyền và Mặc Uyên mà vẫn sẽ nhằm tới Diệp Thành. 

 Coi Thiên Đình của ta không có ai địch lại được sao? 

 Thái Hư Cổ Long sát phạt đến, tung ra một chưởng khiến U Minh Diêm la Vương bị đánh bay ra ngoài. 

 Phía sau hắn ta lại có thêm mười mấy bóng hình như thần mang sát phạt vào chiến trường, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Thượng Quan Huyền Tông, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặt mày tôi độc. 

 Đao Hoàng tay cầm kim đao, khí thế bá đạo, chặn lại Huyết Vương với đòn cái thế. 

 Độc Cô Ngạo và Thiên Tông Lão Tổ hợp lực liên thủ lại với nhau chặn Phệ Hồn Vương. 

 Còn Quỷ Vương lại bị một lão già kìm chân, ông ta đầu tóc bạc phơ, đôi mắt vẩn đục giống như một lão già gần đất xa trời, đó chính là Âu Dương Vương thần binh của Sở Hải. 

 Âu Dương Thế Tôn! 

 Quỷ Vương rít lên, giọng nói như sấm rền, người có tu vi yếu lập tức bị ép đến mức hoá thành huyết vụ. 

 Ông ta phẫn nộ, ông ta không cam lòng! 

 Lại là Âu Dương Thế Tôn, lại là Âu Dương Vương, lại là thần binh Sở Hải, năm xưa chính vì ông ta kiềm chân đại quân Quỷ Tộc nên mới tranh thủ được thời gian cho Thiên Táng Hoàng đột phá, chỉ một giây phút lơ là mà ông ta đã bở lỡ cả hàng chục nghìn năm. 

 Hiện giờ người cản đường ông ta năm xưa xuất hiện, bảo ông ta không phẫn nộ sao được. 

 Âu Dương Vương vẫn thản nhiên chắn trước mặt Quỷ Vương. 

 A…! 

 Quỷ Vương gào thét như thể muốn phá giải phong ấn nào đó khiến uy lực chiến đấu mạnh mẽ xuất hiện, ông ta muốn trảm diệt Âu Dương Vương trước mặt tất cả mọi người. 

 Âu Dương Vương không còn ở trạng thái đỉnh phong, còn ông ta lại có người tương trợ, chính là con cháu của Thiên Táng Hoàng Đế Phạn. 

 Cả hai cùng chiến với Quỷ Dương, đánh tới mức kinh thiên động địa, khiến từng đám người hoá thành tàn tro. 

 Âu Dương Thế Tôn? 

 Những người xem chiến cũng nghe thấy tiếng gằn của Quỷ Vương, rất nhiều người ngơ ngác gãi đầu, “sao cái tên này lại quen thế nhỉ?” 

 “Trời ơi”, nghĩ một lúc, đám người kia chợt thốt lên, nhìn chằm chằm vào lão già đang đại chiến với Quỷ Vương: “Ông ta…ông ta là Âu Dương Vương?” 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.