Chương trước
Chương sau
Rầm! 

 Vì Diệp Thành đột nhiên đáp xuống vả lại còn cùng lúc khiến cho thế giới hỗn độn cũng thị chèn ép theo nên bầu hư thiên lập tức bị nứt ra từng tấc một. 

 Rắc. 

 Không lâu sau đó, thần điện của Thánh Tử Thần Triều cũng sụp đổ. 

 Đúng như Diệp Thành nói, Thánh Tử Thần Triều chỉ là đạo thân không phải là thần vương bản thể, mặc dù nhờ được chín phần sức mạnh từ Thần Vương nhưng dù sao cũng chỉ là ngoại lực. 

 Nếu như Thần Vương xuất hiện thì có lẽ Diệp Thành sẽ phải kiêng dè nhưng chỉ là một đạo thân thì hắn lại chẳng có gì phải sợ, ngoại đạo pháp tướng của đạo thân Thánh Tử Thần Triều còn kém xa so với thế giới hỗn độn của hắn. 

 Phụt! 

 Thánh Tử Thần Triều phun ra máu, thân là sát thủ, ông ta giỏi về tuyệt sát chứ không phải đối đầu trực diện, phi lôi thần cũng đã bị phá, so với đấu cận chiến với Diệp Thành vô địch kia thì ông ta phải chịu áp bức. 

 “Còn có chỗ dựa nào nữa?”, Diệp Thành từng bước đi tới, hai bên tay bị trảm lìa cũng mọc ra. 

 Mở cho ta! 

 Thánh Tử Thần Triều gằn giọng, thiêu đốt tinh nguyên ngưng tụ ra một kiếm, trảm thiên diệt địa mở ra ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành. 

 Thái Hư Long Cấm! 

 Diệp Thành dùng một tay để kết ấn, lồng thái hư xuất hiện nhốt Thánh Tử bên trong. 

 Mở! 

Thánh Tử Thần Triều lại lần nữa vung kiếm mở ra lồng Thái Hư xông ra ngoài, trong mắt ông ta có hai đạo điện mang, cứ thế ép về phía chân thân linh hồn của Diệp Thành. 

 Thần thương! 

 Diệp Thành hắng giọng, phần trán liên tiếp có thần mang màu vàng kim bắn ra phá tan hai đạo điện mang kia. 

 Không có phi lôi thần, ta vẫn trảm tiếp! 

 Giọng nói của Thánh Tử u tịch mà lạnh lẽo, toàn thân có lôi điện màu đen bao quanh khiến thiên địa rung chuyển, trông ông ta không khác gì thần vương giáng xuống. 

 Ta từng nói ông còn kém xa lắm! 

 Diệp Thành bước vào hư thiên, bàn tay che trời giáng xuống. 

 Phá! 

 Thánh Tử Thần Triều nghịch thiên trảm ra một kiếm, đánh tan bàn tay che trời kia, ông ta há miệng phun ra chín cây cờ chiến, cắm vào chín vị trí trên hư thiên làm khuấy động bản nguyên của thiên địa, hình thành nên một đại trận tuyệt sát. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn nhanh chóng công pháp hồi ứng với tốc độ mạnh nhất , kiếm Xích Tiêu trong tay liên tục chém ra, một kiếm trảm một cái cờ chiến sau đó xông ra ngoài từ vị trí hổng đó. 

 Rầm! Đoàng! 

 Trận đại chiến nổ ra, Thánh Tử Thần Triều vẫn sử dụng chiêu đánh lén không đổi, nhờ được chín phần sức chiến đấu của Thần Vương nên khi đối kháng với Diệp Thành mặc dù chỉ là một đạo thân nhưng ông ta lại giống như Thần Vương vậy. 

 So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại bá đạo mạnh mẽ hơn, toàn thân có kim mang bắn ra, thánh thể giống như được đúc ra từ vàng, thần huy rực rỡ choán mắt giống như một vị chiến thần, khí thế thôn thiên, sức mạnh trấn áp bát hoang. 

 Đúng là trận chiến kinh thế! 

 Người xem xung quanh đều choáng ngợp, nhìn không chớp mắt. Trận chiến hôm nay chính là chủ đề nói chuyện chính của bọn họ với hậu bối. 

 Rầm! 

 Trong tiếng thét kinh hãi, một đòn kinh thế đối kháng được tung ra. Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều người nào người nấy đều lùi về sau khiến một phần hư thiên hoang tàn. 

 Chết đi! 

 Thánh Tử Thần Triều mặt mày tôi độc, trong chớp mắt đã biến mất. 

 Diệp Thành nheo mắt nhìn trên vai mình, không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một đạo ấn kí thời không. 

 Vút! 

 Chỉ trong một phần ba phút, Thánh Tử Thần Triều đã sát phạt tới, một kiếm với uy lực đâm xuyên có thể trảm diệt thiên địa. 

 Thấy cảnh này, trong mắt những người quan sát trận chiến đều lần lượt hiện lên thần quang, họ mới nhận ra được mục đích của việc Thánh Tử Thần Triều đối kháng trực diện với Diệp Thành, đó là vì lén chạm vào ấn kí thời không lạc ấn trên cơ thể hắn. 

 Thế nhưng cảnh tượng đầu Diệp Thành bị trảm lìa lại không hề xuất hiện, Diệp Thành biến mất, một kiếm trảm vào không gian. 

 Bát hoang! 

 Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Thành đã xuất hiện, hắn tung một chưởng mạnh mẽ vào phía sau Thánh Tử Thần Triều, có lẽ vì lực đấm quá mạnh nên một nửa cơ thể của Thánh Tử nhơ nhuốc máu. 

 Đầu tiên, hắn dùng tới thiên đạo, sau đó nhanh chóng tiến vào hố đen không gian rồi lại xông ra ngoài, sau đó mới hoàn thành cú đánh úp. 

 Vả lại cảnh tượng đánh úp này cũng thật lộ liễu. 

 Ông ta tưởng rằng Diệp Thành không biết ông ta lạc ấn ấn kí thời không trên cánh tay hắn sao? 

 Đáp án là không! 

 Diệp Thành biết cho nên hắn mới tương kế tựu kế, vả lại hắn nắm bắt thời gian cũng rất chuẩn xác, thời gian tuyệt sát của Thánh Tử Thần Triều chính là khoảng thời gian hắn đánh úp, không phải hắn mưu cao mà vì Thánh Tử quá tự đại. 

 Rầm! 

 Đại địa rung chuyển, Thánh Tử Thần Triều đánh ra một lỗ hổng lớn rồi bay ra ngoài, sau khi chịu một đòn tấn công đỉnh phong, ông ta cũng theo đó mà bị trọng thương. 

 Phụt! 

 Thánh Tử Thần Triều thân hình thảm hại, mặt mày tôi độc, ông ta không thể ngờ đòn tuyệt sát hoàn mĩ mà mình mưu đồ lại bị Diệp Thành nhận ra, vả lại còn khiến mình trọng thương. 

 Vù! 

 Hư thiên rung chuyển, một cây chiến mâu màu đen đã bay từ trên trời xuống. 

 Còn chưa hết! 

 Thánh Tử Thần Triều lập tức biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì ông ta đã đứng ở khoảng cách cách đó cả trăm trượng, đó là ấn kí thời không trước đó ông ta lén lạc ấn, mục đích là để vào thời khắc then chốt có thể né qua chiêu tuyệt sát của Diệp Thành. 

 Ở một hướng khác, Diệp Thành đã sát phạt tới như ma quỷ. Thấy vậy, Thánh Tử Thần Triều đột nhiên quay người, ông ta muốn nhanh chóng giữ khoảng cách cách Diệp Thành ba trăm trượng. 

 Cấm! 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.