Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên.
Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường.
“Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra.
“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo.
Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người.
Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn.
Giây tiếp theo, con ngươi của Diệp Thành thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ấn ký Tiên Luân được khắc hoạ ra, từ từ xoay chuyển.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, mọi người đều sửng sốt, không phải họ chưa thấy Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành bao giờ, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là không ngờ Diệp Thành lại phong ấn Tiên Nhãn bản nguyên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654274/chuong-1368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.