Chương trước
Chương sau
“Cầm lấy”, thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng sau đó giao ra phần cửu châu thần đồ. 

 “Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành phất tay nắm lấy Cửu Châu Thần Đồ trong tay, quả thực chỉ là một phần, không bằng một phần trăm của Cửu Châu Thần Đồ nhưng không sao, đi thêm ở Bắc Sở này chắc chắn sẽ thu thập đủ. 

 “Còn không đi”, Thôn Nguyên Lão Tổ gằn giọng. 

 “Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, nếu như là trước đây thì với tính cách của ta đã cho ông một đạp mà khỏi phải thương lượng rồi. 

 “Ngươi….”, Thôn Nguyên Lão Tổ bị mắng tới mức tím tái mặt, lần này ông ta ói ra máu, cứ thế phun ra cả miệng máu cao hơn ba trượng, suýt chút nữa thì ngất đi. 

 “Đi thôi”, bên ngoài kết giới hộ sơn, Diệp Thành xua tay, hắn đã biến mất trong bóng tối với Thái Hư Cổ Long. 

 Phù! 

 Nhìn bọn họ rời đi, người của Thôn Nguyên Thế Gia lúc này mới thở phào. 

 “Vài ngày nữa chúng ta lại tới”, khi tất cả mọi người thở phào thì từ trong bóng tối phía xa lại vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến ai nấy đều vội nắm chặt thần binh của gia tộc. 

 Chậc, chậc…! 

 Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long rời đi, những kẻ dò la tin tức mới tặc lưỡi. 

 Đây mới chỉ là hai người nhưng lại đã khiến cả gia tộc không dám ra khỏi cửa rồi, mười mấy trận thế bên ngoài cũng không vừa nhưng không ai dám manh động, mẹ kiếp, đó chính là uy thế! 

 Phía Diệp Thành rời đi sau đó tiến tới gia tộc tiếp theo, phía sau hắn còn có cả một toán người đau tim. 

 Không mất thời gian với các ngươi, giao ra đây! 

 Diệp Thành thể hiện rất khí thế, quan trọng là hắn không có thời gian mà lãng phí, bao nhiêu gia tộc phải đi, cần phải đặt hiệu quả lên đầu, nên biết rằng hắn còn phải tới Đông Lăng Cổ Uyên để chiến đấu nữa. 

 Gia tộc lần này làm việc nhanh gọn dứt khoát, không nói thêm lời nào, cứ thế giao ra. 

 Vậy mới phải chứ, vài ngày nữa chúng ta lại đến! 

 Diệp Thành cầm Cửu Châu Thần Đồ cùng Thái Hư Cổ Long rời đi nhưng lại bỏ lại một câu khiến người ta phải lo lắng. 

 Rầm! Rầm! 

 Tiếp đó, Bắc Sở về đêm không hề yên tĩnh. 

 Chỉ cần là nơi mà Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đi qua thì đều vang lên hai âm thanh chấn động. 

 Tiếp đó chính là màn lấy đồ trắng trợn! 

 Thế nhưng cách làm của chúng lại rất hữu dụng, rất nhiều gia tộc ở Bắc Sở phối hợp, không phải gia tộc nào cũng ngang ngược tung hoành như Thị Huyết Điện, uy thế và sự bá đạo của Diệp Thành thế nào bọn họ đã từng chứng kiến, hậu quả của việc không giao ra rất nghiêm trọng. 

 “Ta…ta thật sự không có Cửu Châu Thần Đồ”, lại là một gia tộc khác, vả lại còn là một gia tộc tầm trung, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long vừa tung một chưởng vào kết giới hộ sơn, lão tổ của gia tộc kia đã sợ mất mật, chân mềm nhũn. 

 Bọn họ không thể so với Thôn Nguyên Thế Gia, càng không thể bì với Thị Huyết Điện, thực lực của bọn họ còn kém xa, nếu như Diệp Thành muốn xông vào thì sẽ kết thúc chiến đấu nhanh thôi. 

 “Không có?”, Diệp Thành nhướng mày. 

 “Dám lừa dối ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, Diệp Thành nói rồi lôi ra một quyển cổ thư từ trong ngực áo, bên trên còn liệt kê vài cái tên gia tộc, những gia tộc này từng phân chia Cửu Châu Thần Đồ ở Bàn Long Hải Vực. 

 Có điều hắn tìm một lượt, quả thực không có tên của gia tộc này khiến hắn chợt ngỡ ngàng. 

 “Đúng là không có”, Diệp Thành ho hắng, “có điều ta đã tới đây rồi thì không thể để chúng ta tay không trở về nhỉ?” 

 “Ôi trời”, nghe câu nói đó của hắn, những kẻ tới đây xme chuyện bất giác giật giật khoé miệng, không phải đến để lấy đồ sao? Sao lại thay đổi ý rồi? 

 “Đây…đây là đang doạ nạt vơ vét tài sản giữa ban ngày sao?”, có người thay đổi vẻ mặt một cách nhanh chóng. 

 “Ta thấy tên Diệp Thành đó rõ ràng là cố ý, nói dễ nghe thì là đến lấy đồ của mình, nhưng thực ra là tới để vơ vét tài sản. 

 “Đương…đương nhiên không thể để hai vị tay không đi về rồi”, cả gia tộc kia mặt mày tái mét. 

 Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta mạnh hơn mình? Ai bảo trước kia chúng ta vây giết hắn? Đó chính là báo ứng, đưa cho chút tiền thì xong thôi, nếu để hắn ta đánh tới đây thì mới là đại hoạ. 

 Nói rồi, gia chủ kia ném ra một túi đựng đồ, Diệp Thành nhanh tay bắt lấy. 

 Mở túi đựng đồ ra, Diệp Thành liếc nhìn vào bên trong, sau đó hắn thản nhiên nhét vào ngực áo. 

 “Long Gia, hôm nay vận may không tồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi rồi liếc nhìn vào bầu trời sao. 

 “Ta cũng thấy thế”. 

 “Cảnh hôm nay đẹp quá, hay là làm chén?” 

 “Vậy thì làm chén”. 

 “Chúng ta có, chúng ta có”, gia chủ của gia tộc kia lại ném ra một cái túi đựng đồ cỡ to. 

 Nhìn bộ dạng hai tên đê tiện này, những kẻ tới đây hóng chuyện hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại, hai tên này cũng biết nhiều lắm, một tên là Thái Hư Cổ Long, một tên là Thánh Chủ Thiên Đình, đúng là mặt dày. 

 “Mẹ kiếp”, ở một vùng núi hẻo lánh, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Gia Cát Vũ, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo, Man Sơn đứng đó, người nào người nấy tặc lưỡi. 

 “Chúng ta đều phải lén lút đi trói người còn người ta quang minh chính đại ăn cướp”. 

 “Theo lão phu thấy thì hai tên đó cũng biết ra vẻ lắm”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.