“Cầm lấy”, thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng sau đó giao ra phần cửu châu thần đồ.
“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành phất tay nắm lấy Cửu Châu Thần Đồ trong tay, quả thực chỉ là một phần, không bằng một phần trăm của Cửu Châu Thần Đồ nhưng không sao, đi thêm ở Bắc Sở này chắc chắn sẽ thu thập đủ.
“Còn không đi”, Thôn Nguyên Lão Tổ gằn giọng.
“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, nếu như là trước đây thì với tính cách của ta đã cho ông một đạp mà khỏi phải thương lượng rồi.
“Ngươi….”, Thôn Nguyên Lão Tổ bị mắng tới mức tím tái mặt, lần này ông ta ói ra máu, cứ thế phun ra cả miệng máu cao hơn ba trượng, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Đi thôi”, bên ngoài kết giới hộ sơn, Diệp Thành xua tay, hắn đã biến mất trong bóng tối với Thái Hư Cổ Long.
Phù!
Nhìn bọn họ rời đi, người của Thôn Nguyên Thế Gia lúc này mới thở phào.
“Vài ngày nữa chúng ta lại tới”, khi tất cả mọi người thở phào thì từ trong bóng tối phía xa lại vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến ai nấy đều vội nắm chặt thần binh của gia tộc.
Chậc, chậc…!
Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long rời đi, những kẻ dò la tin tức mới tặc lưỡi.
Đây mới chỉ là hai người nhưng lại đã khiến cả gia tộc không dám ra khỏi cửa rồi, mười mấy trận thế bên ngoài cũng không vừa nhưng không ai dám manh động, mẹ kiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654269/chuong-1363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.