Chương trước
Chương sau
“Đệ tử chân truyền thứ nhất của Thiên Đình, Hổ Oa”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ hai của Thiên Đình, Tịch Nhan”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ ba của Thiên Đình, Tiểu Linh Oa”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ tư của Thiên Đình, Ngưu Bôn”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ năm của Thiên Đình, Triệu Tử Vân”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ sáu của Thiên Đình, Bắc Thần Phong”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ bảy của Thiên Đình, Nam Cung Tử Nguyệt”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ tám của Thiên Đình, Âu Dương Thiếu Thiên”. 

 “Đệ tử chân truyền thứ chín của Thiên Đình, Đạo Chích”. 

 Từng câu vang dội của Đạo Huyền Chân Nhân vọng khắp hội trường, chín bóng người lần lượt đi lên thang mây. 

 “Sao lại có tên Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích?”, nhìn chín người đang đi lên thang mây, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi: “Không phải đã bị loại rồi sao ạ?” 

 “Ngươi đi tiểu hai ngày nên có rất nhiều chuyện không biết”, Cổ Tam Thông ngoáy tai. 

 “Chuyện gì vậy?” 

 “Cửu đại chân truyền của Thiên Đình tổng hợp phân tích sức chiến đấu của chúng”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Giữa chung kết với tổng kết có thêm một vòng thử thách nữa, Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích là trường hợp đặc biệt, được vào từ vòng thử thách, thứ hạng hiện tại của chúng là danh xứng với thực”. 

 “Thảo nào”, Diệp Thành lẩm bẩm, bất giác đưa mắt nhìn sang Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ, tên nào cũng bị đánh bầm dập, xem ra đã bị đánh rất đau trong vòng thử thách. 

 Khi ba người đang nói chuyện thì đám Hổ Oa đã lên bậc mây. 

 Nhìn chín người này, tất cả người xem đều nở nụ cười vui vẻ, hài lòng, chín người này sẽ là những người dẫn dắt thời đại mới. 

 “Làm tốt lắm!” 

 Diệp Thành phất tay lấy ra chín túi đựng đồ, đây là phần thưởng dành cho cửu đại chân truyền của Thiên Đình. 

 Đương nhiên thứ hạng khác nhau thì phần thưởng sẽ khác, đây cũng là một loại vinh dự, khích lệ đệ tử thế hệ Huyền Tự. 

 “Đa tạ Thánh chủ!” 

 Cả chín người đồng loạt chắp tay hành lễ. 

 Điều đáng nói là mọi người nhận túi đựng đồ xong đều rất ăn ý liếc nhìn Đạo Chích đang đứng cuối hàng. 

 “Nhìn ta làm gì!” 

 Đạo Chích bị mọi người nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, biệt danh thánh trộm không phải gọi chơi, cũng chính vì vậy hắn ta mới được mọi người chú ý đặc biệt. 

 Đến thời điểm này, cuộc thi tam tông kéo dài gần chín ngày mới thực sự đi đến hồi kết. 

 Chẳng mấy chốc, hương rượu đã lan khắp Nam Sở, nhìn từ trên xuống, ba tông chín điện tám mốt môn đều có yến tiệc. 

 Thiên Đình cực kỳ náo nhiệt, trong khoảng thời gian này luôn có một tiểu cô nương lén chạy đến nhà họ Triệu, sau đó có một nhóm trưởng lão đen mặt đưa cô bé về, nhưng một lúc sau, chỉ lơ là một cái là lại không thấy người đâu nữa. 

 Người này đương nhiên chính là Nam Cung Tử Nguyệt, cô bé bộc lộ rõ bản tính, so với Triệu Tử Vân nhút nhát thì cô bé cởi mở hơn nhiều. 

 Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành không khỏi bật cười. 

 Đúng như câu của hắn, người của Thiên Đình đều tự ghép thành đôi, như Lăng Hạo với Tử Yên, như Thanh Vân với Lý Tinh Hồn, như Nam Cung Tử Nguyệt với Triệu Tử Vân, như Liễu Dật với Nam Cung Nguyệt, như Hùng Nhị với Đường Như Huyên, như Lăng Tiêu với Tiêu Tương. 

 Nhưng trong số này cũng có một hai cặp đặc biệt. 

 Ví dụ như Long Nhất và Long Ngũ, hai tên mặt dày, vô liêm sỉ bám lấy Mộ Dung Diệu Tâm và Đông Phương Ngọc Linh đã bị phía Hằng Nhạc Chân Nhân xách ra ngoài đánh không chỉ một lần. 

 “Ta đã yêu một nữ tử rồi”, khi Diệp Thành đang cảm khái thì Tạ Vân mặt đỏ phừng phừng vừa nói vừa lau nước mắt, hiếm khi thấy hắn ta chán chường và suy sụp như vậy. 

 “Haiz!”, đám Hùng Nhị và Tư Đồ Nam thở dài. 

 “Cô nương nhà nào?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tạ Vân. 

 “Mộ Vân thế gia”. 

 “Thích thì cưới”, đám Hùng Nhị mắng to: “Nhát gan thế không biết”. 

 “Nhưng người nhà cô ấy không đồng ý”, Tạ Vân nói rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong bát. 

 “Ồ, ai không đồng ý?” 

 “Tướng công của cô ấy”. 

 “Tướng công của cô ấy?”, mọi người đã uống say, cứ gãi đầu cảm thấy có gì đó sai sai. 

 “Cút!”, sau một hai giây, tiếng mắng chửi tập thể vang lên rất bá khí. 

 “Tên khốn”, Diệp Thành day đầu mày, trong giây phút đó hắn thật sự tin rằng cách này càng chơi càng lún sâu. 

 “Sư phụ, khi nào thì người cưới con?”, Tịch Nhan hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn Diệp Thành, hai má ửng đỏ, đôi mắt đẹp đã hơi mông lung, có vẻ cô bé đã say rồi. 

 “Đến khi nào con trưởng thành”, Diệp Thành ho khan. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.