Chương trước
Chương sau
Sau một hồi, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ. 

 Sau khi phía Vương Bưu bị đánh ra trò thì thế giới này mới yên tĩnh đi nhiều, lưng không bại, chân không đau, đến tim cũng suýt chút nữa không đập, luôn có cảm giác thiếu đi gì đó. 

 Rầm! 

 Không biết từ bao giờ mới nghe thấy tiếng động này vang lên. 

 Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều hướng về phía bậc đá thông thiên, Vu Phong già trước tuổi kia vẫn đang khó nhọc lê từng bước chân. 

 Lúc này, hắn đã tới bậc thứ tám trăm ba mươi, bóng người lom khom dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trông có phần cô độc, bước chân nặng nề lê đi thật vất vả. 

 Lúc này, những đệ tử cười nhạo hắn trước đó vẫn đang im lặng. 

 Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà cảm thán, nên biết rằng những đệ tử mạnh hơn hắn đã bị loại bỏ rồi, còn hắn vẫn đang kiên trì, tín niệm và độ kiên trì đó không phải ai cũng có được. 

 Sắc trời tối dần, nhưng Vu Phong vẫn đang di chuyển lên hơn tám trăm bậc, hắn đi cứ thế bước đi, mệt thì nghỉ. 

 Trong chốc lát, Hồng Trần Tuyết rời khỏi nơi này, khi quay lại đây thì đã là nửa canh giờ sau, vả lại bà ta còn đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành. 

 Diệp Thành không nói gì, cứ thế bóp nát, bên trong đó có hoan thiên ảnh tượng được lạc ấn và nhanh chóng hiện lên trong thần hải của hắn. 

 Đó là cảnh tượng dị thường, nói chính xác hơn là một vùng đất tối đen, cây cỏ không sinh sôi, mọi thứ đều đáng sợ đến mức tử tịch. 

 Trên vùng đất đó có một kẻ mặc áo bào màu tím như ẩn như hiện, toàn thân có lôi điện màu đen quẩn quanh, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết đôi mắt đó hỗn độn rất đáng sợ. 

 “Điều đáng khẳng định đó là hắn và kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở đến từ một nơi”, Hồng Trần Tuyết truyền âm cho Diệp Thành. 

 “Đại Sở không ngăn cách với bên ngoài, bọn họ đến từ đâu?”, Diệp Thành cau mày. 

 “Hiện giờ ta vẫn chưa biết”. 

 “Thái Cổ Tinh Thiên hiện giờ có thể bao trùm phạm vi Bắc Sở không?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Trận văn quá phức tạp, kẻ mạnh của Nhân Hoàng lúc này đang bí mật khắc hoạ trận văn, muốn cho thái cổ tinh thiên bao trùm cả Đại Sở thì cũng phải mất vài ngày”. 

 “Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu. 

 “Cái này thì ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết nhìn Vu Phong trên bậc đá rồi lại lần nữa truyền âm cho Diệp Thành: “Có một chuyện dị thường mới xảy ra hôm nay ở Bắc Sở có liên quan đến kẻ mặc áo bào tím đó”. 

 “Tiền bối cứ nói, ta nghe”, Diệp Thành nhấp ngụm nước. 

 “Có người đang truy sát hắn”, Hồng Trần Tuyết nói câu này khiến Diệp Thành cảm nhận được tâm trạng bà ta có phần kích động. 

 “Không phải là Hồng Trần chứ?”, Diệp Thành hỏi lại. 

 “Theo tin tình báo của Nhân Hoàng thì tám phần chính là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết hít sâu, quả thực bà ta đang kích động. Mặc dù bà ta không biết vì sao sư tôn lại truy sát kẻ mặc áo bào tím nhưng có được thông tin về ông ấy vẫn tốt hơn. 

 “Hồng Trần truy sát kẻ mặc áo bào tím?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt nhanh nhạy của hắn loé lên ánh sáng bất định. 

 “Việc này không được nói cho Sở Linh Ngọc biết”, hồi lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa, “mối bận tâm day dứt đó ta hiểu hơn ai hết, không phải ta cố ý ngăn Sở Linh Ngọc, chỉ vì Hồng Trần hiện tại quá đáng sợ, còn tiền bối đừng làm ra việc dại dột”. 

 “Ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết khẽ mím môi và gật đầu. 

 “Chín trăm bậc, chín trăm bậc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng nói kinh ngạc. 

 Nhìn bậc đá thông thiên kia, Vu Phong với bóng lưng lom khom vất vả leo lên bậc thứ chín trăm. 

 Lần này hắn không nghỉ ngơi mà thở dốc một hơi sau đó lại tiếp tục lê từng bước chân khóc nhọc, áp lực mạnh vẽ và đáng sợ đã khiến phần lưng của hắn cúi khom nhưng hắn vẫn kiên trì. 

 Cố lên! 

 Ở đầu cuối cùng của bậc đá, Vu Phong nhìn xuống bên dưới, Tịch Nhan không nhịn được rít lên. 

 Vẫn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Phong cứ thế bước ra ba mươi bậc, cho dù là Diệp Thành cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. 

 Ở bậc thang thứ chín trăm bốn mươi lăm, Vu Phong cuối cùng cũng ngồi xuống, khuôn mặt hắn tái nhợt không còn lấy chút máu, hắn ngồi đó không nói gì giống như pho tượng điêu khắc. 

 Thời gian dần trôi, trời tối dần rồi lại về đêm và bắt đầu đón chào một ngày mới. 

 Trong lúc này không một ai rời đi. 

 Trong lúc này, Vu Phong vẫn không ngừng di chuyển vừa đi vừa nghỉ, thời gian chỉ trong một đêm mà hắn đã bước được lên bậc thang thứ chín trăm bảy mươi bảy. 

 Cố lên! Cố lên! Cố lên! 

 Trên bậc thang, phía Tịch Nhan tập trung lại với nhau reo hò gọi Vu Phong, dù khoảng cách của bọn họ với Vu Phong chỉ nửa trượng nhưng tất cả đều biết rằng Vu Phong đã cố gắng hết sức mình, rất khó có thể bước thêm bước nữa. 

 Phụt! 


 Âm thanh này vang lên, hắn bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi tám. 

 Vì vậy hắn cũng phải trả cái giá rất thảm khốc, áp lực quá lớn khiến hắn lại lần nữa phun ra máu, xương cốt bị ép đến mức vang lên âm thanh rắc rắc, đôi mắt vẩn đục lúc này chợt ảm đạm và mơ hồ. 

 Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy, nhìn bóng người còm cõi kia. 

 Trên vị trí ngồi, Diệp Thành cau mày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.