Chương trước
Chương sau
“Tất cả nằm ở linh hồn của hắn”, Thái Hư Cổ Long cũng dừng lại, nheo mắt nhìn kẻ mặc hắc bào. 

 “Vốn dĩ tu vi của hắn không phải ở cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành lên tiếng. 

 “Đúng như ngươi nói”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng đầy ý tứ: “Ít nhất thì cũng là cấp bậc Đại Thánh, chỉ là bị Đại Sở làm giảm tu vi, nguyên thần của hắn cũng bị ép xuống cấp bậc linh hồn, vì hắn quá mạnh nên rất khó bị diệt trừ, linh hồn bất diệt, cho dù chỉ còn lại một giọt máu thì cũng có khả năng tự tạo thành hình người”. 

 “Chẳng trách mà hắn có thể đánh lâu như vậy”. 

 “Có lẽ không phải là người của Đại Sở”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, “có lẽ là người từ bên ngoài”. 

 “Ta có thể cảm nhận được ma sát từ người hắn”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long, “có phải là người của Ma tộc không?” 

 “Không hề liên quan đến Ma tộc”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “khí tức ma sát của hắn và ma đạo của ngươi cũng như ma huyết của Ma Vương không hề giống nhau, đó là một loại sức mạnh thần bí, hiển hiện dưới hình thái của ma sát, từ trên người hắn ta có thể cảm nhận được một cảm giác quen thuộc nhưng vì kí ức của ta không hoàn chỉnh nên ta không thể xác định được lai lịch chính xác của hắn”. 

 “Rất dị thường, cho tới bây giờ mà vẫn chưa từng thấy hắn dùng tới con mắt hỗn độn”. 

 “Đó không phải là con mắt hỗn độn bình thường”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, “chỉ là một phần bản nguyên của con mắt hỗn độn nhưng điều có thể chắc chắn là thời đại này đã có người mở được con mắt hỗn độn, còn một phần bản nguyên của con mắt hỗn độn của kẻ mặc hắc bào chính là do người có mắt hỗn độn truyền cho hắn”. 

 “Vậy thì người trước mặt đây chưa đủ mạnh để chúng ta phải sợ”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng. 

 “Dùng tới thần thương đi”, Thái Hư Cổ Long truyền âm cho tất cả mọi người, “linh hồn của hắn quá mạnh, linh hồn bất diệt, hắn có thể liên tục hình thành nên cơ thể mới nhanh chóng. 

 “Được đấy”, phía Cổ Tam Thông lần lượt đứng dậy, phần trán có thần huy rực rỡ hiện lên. 

 Cũng giống như ông ta, Vô Nhai Đạo Nhân, Gia Cát Vũ và nhóm người phía Đao Hoàng cũng sử dụng bí thuật thần thương bí thuật nghịch thiên nhằm vào linh hồn do Thái Hư Cổ Long truyền cho Diệp Thành và sau đó đã bị hắn truyền cho cả Thiên Đình, cho dù là đệ tử hay trưởng lão thì về cơ bản đều biết. 

 Vút! Vút! Vút! 

 Trong chốc lát, tiếng kiếm liên tiếp vang lên, phần trán của tất cả mọi người đều có thần mang vờn quanh. 

 Lúc này, sắc mặt của kẻ mặc hắc bào chợt thay đổi hẳn, hiện giờ cái mà hắn ta có là linh hồn chứ không phải nguyên thần, bí thuật linh hồn ở cấp bậc này mặc dù không thể khiến nguyên thần của hắn bị thương nhưng lại có thể làm tồn hại đến linh hồn hắn. 

 Ngay sau đó, hắn lập tức quay người bước đi. 

 Đi đâu? 

 Người duy nhất không dùng đến thần thương là Diệp Thành, hắn tiến lên trước, trảm một đao lôi tên kia quay lại. 

 Chu sát! 

 Tất cả mọi người đều hắng giọng lạnh lùng, phần trán có thần mang rực rỡ bắn ra. 

 Phụt! Phụt! 

 Không lâu sau đó, phần đầu của kẻ mặc hắc bào liên tiếp bị đâm xuyên. 

 Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng thi triển thần thương nhưng lại không thể khiến kẻ mặc hắc bào kia bị tuyệt sát. 

 Làm lại! 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tất cả lại lần nữa thi triển. 

 Lần này, cho dù với sự kiên cố về linh hồn của kẻ mặc hắc bào thì cũng không thể địch lại nổi đòn tấn công thần thương dội tới như làn sóng lần thứ hai, thần hải của hắn liên tục bị thương, linh hồn dù có kiên cố cũng bị đâm tan nát, cơ thể vụn vỡ. 

 A….! 

 Kẻ mặc hắc bào gào thét, thất khiếu chảy máu nhưng hắn ta lại phản kháng trong vô vọng, hiện giờ hắn có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, sao có thể địch lại nổi hàng ngàn tu sĩ. 

 Phụt! 

 Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt, phần đầu của hắn nổ tung, linh hồn bị làn sóng thần thương thứ ba trảm diệt, cả cơ thể hoá thành vũng máu thịt nhơ nhuốc, rồi tiếp tục hoá thành huyết vụ bay đi. 

 Cho tới khi chết hắn vẫn chết trong uất ức, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế mà phải chết ấm ức. 

 Phía này Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và Gia Cát Vũ đã lần lượt tiến lên, ở phía đó, thiên địa liên tục xoay vần, đôi mắt bọn họ loé sáng như thể tìm thấy thứ gì đó. 

 “Tìm gì vậy?”, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng. 

 “Ôi trời, sao ngươi không nói sớm đi?”, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi. 

 “Nói sớm có tác dụng không?”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “đó là thế giới không gian trong cơ thể hắn, bảo bối trong cơ thể hắn chúng ta không lấy ra được, trừ phi trước đó đánh hắn ngất đi hoặc phong ấn hắn, có điều điều đó lại càng không thể”. 

 “Ôi trời”, cả nhóm lão bối xót xa. 

 “Đi thôi”, Diệp Thành nhìn sắc trời, hắn là người đầu tiên quay đi, “trận so tài tam tông sắp diễn ra rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.