Chương trước
Chương sau
Sau khi ra khỏi đại điện, Diệp Thành vẫn luôn nhíu chặt lông mày. 

 Áp lực Thánh tử Thần Triều mang lại cho hắn quá lớn, nếu ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới thì hắn sẽ không sợ, nhưng tiếc là không phải. 

 Hắn không có tự tin tuyệt đối sẽ đánh bại được Thánh tử Thần Triều, đến Thái Hư Cổ Long cũng đánh giá cao Tịch Diệt Thần Thể như vậy, có thể thấy ông ta đáng sợ nhường nào. Hắn có con át chủ bài thì sao Thánh tử Thần Triều lại không có? 

 Còn cả đạo thân Tinh Thần nữa! 

 Nghĩ đến đạo thân của mình là hắn lại đau đầu, ý cảnh kỳ lạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù là hắn, sau khi đi vào cũng không thể đảm bảo hoàn toàn là sẽ ra được. 

 Bái kiến Thánh chủ! 

 Bái kiến Thánh chủ! 

 Dọc đường đi, hắn chìm trong suy nghĩ, có vẻ không nghe thấy tiếng chào của các đệ tử và trưởng lão. 

 Mãi đến khi đi tới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn mới bừng tỉnh khỏi trầm tư. 

 Từ xa hắn đã nhìn thấy một vài bóng người đang ngồi chồm hỗm ở đó, Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng, ngay cả Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng ở đó như một kỳ tích. 

 Chắc họ chỉ hận gặp nhau quá muộn! 

 Không hiểu sao nhìn thấy mấy tên này, trong đầu Diệp Thành đột nhiên xuất hiện một câu như vậy. 

 Hắn vô thức cất bước nhẹ nhàng đi tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Không biết phía Hùng Nhị đang thảo luận chuyện gì mà hắn đến bọn họ cũng không phát hiện. 

 “Này, không được chơi xấu nhé”, Hùng Nhị hét lớn nhất, ánh mắt đảo qua phía Tạ Vân, cặp mắt híp lúc này mới tập trung vào ba người phía Ly Chương: “Đặc biệt là ba người các ngươi, tinh thần nhân dân của Thiên Đình chúng ta rất anh dũng, hậu quả của việc chơi xấu rất nghiêm trọng”. 

 “Lắm lời thế, nhanh lên”, Trần Vinh Vân mắng. 

 “Được rồi!”, Hùng Nhị lập tức trải một tấm vải trắng ra, trên tấm vải viết tên của rất nhiều người: Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt… 

 “Ta cầm cái, đặt cược đi!”, Hùng Nhị day mũi: “Đặt Sở Linh một trả hai, đặt Sở Huyên một trả năm, đặt Lạc Hi một trả bảy, đặt Bích Du và Huyền Nữ một trả tám, đặt Thượng Quan Ngọc Nhi một trả mười…” 

 “Vậy đương nhiên phải đặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi, được trả lại nhiều mà”. 

 “Đừng đùa, đáng tin nhất vẫn là Sở Linh và Sở Huyên, ta đặt họ”. 

 “Ta nghĩ là Huyền Nữ và Bích Du”. 

 “Nào nào, quyết định nhanh lên, đừng do dự”, Hùng Nhị vẫn hét rất lớn, rất vang. 

 Mấy người họ ngươi một câu, ta một câu, túi đựng đồ chất đầy trên tấm vải trắng, hơn nữa nhìn số lượng linh thạch trong túi đựng đồ còn không ít, tối thiểu cũng phải ba mươi nghìn. 

 Bầu không khí rất nóng, mọi người rất chú tâm thậm chí còn không phát hiện ra Diệp Thành. 

 “Làm gì đấy?” 

 Cho đến khi Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn chục con mắt mới đồng loạt đổ dồn về phía hắn, vẻ mặt ai cũng rất kỳ lạ, trong mắt hiện rõ câu này: Tên này đi không phát ra tiếng động à? 

 “Đặt cược à?”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bọn họ, hắn nghi hoặc nhìn tấm vải trắng trên đất và mấy chục túi đựng đồ chất đống. 

 “Những cái tên này để làm gì?”, sau khi nhìn một lượt, Diệp Thành lại nhìn mọi người. 

 “Không… Không làm gì cả”, Hùng Nhị cười ha hả. 

 “Vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị rồi lại liếc đám Tạ Vân, Ly Chương, sao nhìn mặt tên nào cũng thấy thô bỉ thế chứ! 

 “Đi thôi, đi thôi”, mấy người bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, Hùng Nhị lại càng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để cuốn tấm vải trắng trên đất lại, vác đống túi đựng đồ chạy mất tăm. 

 Sau khi họ đi, Diệp Thành sờ cằm, cảm thấy hơi khó hiểu, hắn vẫn chưa biết mấy tên này đang làm trò gì. 

 Thú vị! 

 Hắn lầm bầm một tiếng rồi quay người đi lên Ngọc Nữ Phong. 

 Khi hắn đi, Ngọc Nữ Phong rất náo nhiệt, những người ở đó thì vẫn ở đó, còn thêm Hạo Thiên Thi Nguyệt mới gia nhập, lúc này cô đang đuổi theo Nhược Hi chơi đùa, nào có dáng vẻ của một tu sĩ. 

 “Về rồi à?”, thấy Diệp Thành đi tới, Sở Huyên mỉm cười nhìn sang. 

 “Về… Về…” 

 “Nào nào nào”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị người phía sau kéo đi, nhìn kỹ lại thì chính là Hùng Nhị. 

 “Ngươi từ đâu chui ra thế?”, Diệp Thành quan sát Hùng Nhị từ trên xuống dưới, với cảm tri lực của hắn mà không phát hiện Hùng Nhị lên theo, nhìn một lượt hắn phát hiện trước ngực hắn ta đeo một viên linh châu. 

 “Bảo bối che giấu khí tức, xịn đấy”, Diệp Thành xoa cằm. 

 “Đừng quan tâm việc ta từ đâu chui ra”, bên này Hùng Nhị cười hềnh hệch, xoa xoa đôi bàn tay mập mạp của mình, đầu tiên hắn ta liếc nhìn mấy người phía Sở Huyên, sau đó lại nháy mắt với Diệp Thành: “Nói ta nghe tối nay ngươi ngủ với ai đi?” 

 “Cái gì với ai?”, Diệp Thành sửng sốt. 

 “Đừng giả ngu với ta”, Hùng Nhị chọc chọc Diệp Thành, cười xấu xa: “Bao nhiêu người đẹp thế này, không thể ngủ cùng một lúc chứ đúng không! Tiết lộ với ta đi, tiền thắng sẽ chia cho ngươi một nửa”. 

 “Tiền thắng?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày. 

 “Ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, lập tức hiểu lúc nãy bọn họ tụ tập dưới Ngọc Nữ Phong làm trò gì. Hoá ra là đang cược xem đêm nay hắn ngủ với ai! Chẳng trách tên của phía Sở Huyên, Sở Linh đều được viết hết trên đó. 

 Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Thành cười mỉm nhìn tên mập Hùng Nhị: “Theo ngươi thấy, tối nay ta nên ngủ với ai thì ngươi mới thắng được nhiều?” 

 “Sở Huyên và Lạc Hi”, Hùng Nhị lập tức cười sảng khoái: “Ta tính xong rồi, đêm nay các ngươi sẽ ngủ ba người, tiền đặt cược đều là của ta, hơn một triệu đó, ta sẽ chia cho ngươi năm trăm nghìn”. 

 “Lại đây Hùng mập”, Diệp Thành nói rồi khoác tay lên vai Hùng Nhị, sau đó chỉ vào ngọn núi cao tám nghìn trượng bên ngoài Hằng Nhạc Tông: “Nhìn thấy ngọn núi đó không?” 

 “Thấy rồi”, Hùng Nhị hơi ngơ ngác nhưng vẫn vô thức đáp lại. 

 “Có cao không?” 

 “Cao, rất cao”. 

 “Có muốn lên đó dạo một vòng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Hùng Nhị. 

 “Ta còn có việc, đi trước đây”, Hùng Nhị lập tức hiểu ý, co giò định bỏ chạy. 

 Nhưng chạy mãi chạy mãi, hắn ta phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất. 

 Tiếp nữa, phong cảnh tuyệt đẹp lướt qua trước mắt, còn hắn ta thì bật khóc tức thì. 

 Oa! 

 Nhìn Hùng Nhị bay ra ngoài, nhóm Sở Linh đang cười đùa ở nơi cách đó không xa đều ngẩng đầu lên, ngay cả Nhược Hi cũng ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt to tròn nhìn theo hướng Hùng Nhị bay đi. 

 Ầm! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, tiếng nổ lớn chợt vang lên, trên ngọn núi lớn có bóng dáng của Hùng Nhị nằm chềnh ềnh, hai chân hai tay dạng to. 

 Có phải tàn nhẫn quá không? 

 Diệp Thành sờ cằm, trong tay còn xách một cái bao tải, tiền đặt cược của đám Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Trần Vinh Vân đều ở trong, lúc ném Hùng Nhị đi, hắn đã tiện tay cầm lấy. 

 Sau một khúc nhạc đệm, Diệp Thành mới đi về phía Sở Huyên, bế Nhược Hi đang loạng choạng chạy tới lên. 

 “Khi nào cô đi?”, Diệp Thành đưa linh quả cho cô bé, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh hỏi. 

 “Ta không định đi trong một thời gian ngắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa trêu Nhược Hi vừa thản nhiên đáp: “Các đệ muội đều rất nhiệt tình, ta rất thích bầu không khí ở đây”. 

 “Các… Các đệ muội?”, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật. 

 “Không phải sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Dù ngươi có nhận Hạo Thiên thế gia hay không thì ta đều là tỷ tỷ của ngươi, ta là tỷ tỷ của ngươi, chẳng phải họ đều là các… đệ muội của ta sao?” 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.