Ngươi…!
Sự việc xảy ra bất chợt khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, muốn nói gì đó nhưng thấy Diệp Thành đã ôm lấy mình rồi lùi lại hàng trăm trượng.
Vút!
Họ vừa đi chưa đầy một phần ba giây thì nơi vừa đứng đã bị một thanh sát kiếm đen như mực chém nứt không gian.
Thoáng chốc, mặt Hạo Thiên Thi Nguyệt tái đi, đến giờ cô vẫn chưa phản ứng lại.
Diệp Thành dừng bước, dù đã tránh được đòn chí mạng ấy nhưng trước ngực hắn vẫn để lại một vết máu, trên vết thương còn có ánh sáng u tối chập chờn, hoà tan tinh khí của hắn.
Phá!
Diệp Thành khẽ hô trong lòng, sức mạnh huyết mạch, đạo tắc và Thánh thể bản nguyên cùng nhau hoạt động, xoá bỏ sát khí của nhát kiếm kia để lại trong cơ thể.
“Huyết mạch của ông ta”, Diệp Thành nhìn nơi đó với ánh mắt lạnh lùng, hai mắt hơi híp lại, lẩm bẩm tự nói: “Tịch Diệt Thần Thể, Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều”.
“Thánh chủ Thiên Đình quả nhiên danh bất hư truyền”, tiếng cười âm hiểm vang lên, hư ảo mà lạnh như băng, dù là Diệp Thành cũng không tìm được nguồn phát ra âm thanh, không phải hắn không tìm được mà khi người đó nói thì cơ thể cũng đang chuyển động, thân pháp kỳ lạ khiến Diệp Thành kinh ngạc.
“Với tu vi và thân phận của ông, âm thầm ám toán như thế không sợ bị thế hệ sau chê cười à?”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, dưới chân xuất hiện trận đồ bát quái, bao phủ cả Hạo Thiên Thi Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654221/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.