“Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”, Diệp Thành khẽ nhấp ngụm trà.
“Đây là nhà của ta”, người thanh niên kia vân nói giọng khản đặc, trong đôi mắt vẩn đục kia chợt le lói ánh sáng.
“Chuyện cũ như làn khói, cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi thôi”, Diệp Thành nhấp ngụm trà cuối cùng, hắn đứng dậy từ từ biến mất trong biển người, sau đó còn vang vọng lại giọng nói: “Nếu muốn theo Diệp Thành ta chinh phạt thiên hạ thì có thể về Hằng Nhạc tìm ta”.
“Đây chính là tấm lòng của vị Hoàng thời trẻ sao?”, người thanh niên kia mỉm cười, nụ cười có phần bi thương, “trên đời này còn có người nhớ rằng ta tên là Hoa Vân sao?”
Phía này, Diệp Thành đã bước ra khỏi cổ thành. Hắn lại lên đường đi thăm thú đại địa rộng lớn của Nam Sở, mỗi lần đi qua một cổ thành hắn đều dừng lại.
Trong lúc này, hắn cũng tới thăm rất nhiều thế gia, về cơ bản đều là những thế gia từ Bắc Sở chuyển tới đây, hiện giờ bọn họ an gia ở Nam Sở, là một thành viên của Thiên Đình, so với Bắc Sở hỗn loạn thì Nam Sở lại là vùng đất phù hợp để an cư lạc nghiệp.
Màn đêm lại buông xuống, Diệp Thành dừng chân dưới một linh sơn.
Linh sơn về đêm được chiếu rọi dưới ánh trăng trông vô cùng bắt mắt, lại có mây và vương bồng bềnh trông như tiên sơn, thật huyền ảo.
Diệp Thành đứng đó, hắn nhìn từng tấm thạch bài dưới linh sơn với vẻ mặt phức tạp, trên tấm thạch bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654219/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.