Chương trước
Chương sau
Ở biên giới Nam Sở, dưới bức tường thành hùng vĩ rợp bóng người. 

 Thiên Đình hiện giờ có thể coi là chiến mã hùng mạnh, từng lớp người ngựa dày đặc xếp thành hàng ngay ngắn choán ngợp cả đại địa mấy chục dặm giống như tấm thảm màu đen khổng lồ trông hết sức hùng tráng. 

 Thiên Đình có bao nhiêu trận thế như vậy không phải là muốn đi đánh trận mà là muốn chờ đón một người quan trọng: Thánh Chủ Thiên Đình – Diệp Thành. 

 “Lão tử đếm tay tính toán thì tiểu tử đó sắp về rồi đấy”, trước đại quân, Tạ Vân bày ra bộ dạng thần bí, hắn lên tiếng với giọng ý tứ. 

 “Ba năm rồi, tối nào ta cũng mơ thấy hắn tới đánh ta, đợi lát nữa ta phải đạp cho hắn vài cái mới được”, Tư Đồ Nam nói rồi không quên nhìn gương chỉnh sửa lại mái tóc của mình. 

 “Đừng có thô lỗ vậy chứ”, tên béo Hùng Nhị liếc nhìn hai tên này sau đó tự giác lấy ra một cây gậy răng sói từ trong túi quần. 

 “Ngươi nói xem, phía các sư tổ đã quay về từ lâu rồi mà hắn và Sở Huyên sư thúc vẫn còn dây dưa mãi ở Bắc Sở để làm gì chứ?”, Hoắc Đằng xoa cằm, “theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta thì cảnh tượng đó có lẽ sẽ lay chuyển cả núi non đấy”. 

 “Có tố chất lắm”, ba tên lần lượt nghiêng đầu nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân sau đso nhất loạt giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thành. 

 Lại nhìn sang Liễu Dật và phía Nhiếp Phong, bọn họ đều giữ khoảng cách với bốn tên này, vẻ mặt thể hiện như không quen bốn tên đê tiện này. 

 Có điều trong ba năm, tất cả mọi người thay đổi rất nhanh. 

 Bọn họ từng là chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, từng có thời gian tôi luyện với nhau, bây giờ bọn họ không còn dáng vẻ non trẻ như trước nữa, người nào người nấy hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang, trở thành trụ cột của Thiên Đình. 

 Đương nhiên trong đó vẫn phải loại trừ một người đó là tên béo Hùng Nhị. 

 Ba năm trôi qua, tên này vẫn như cái đụn thịt, dáng người vẫn nần nẫn từng đoạn thịt núng nính. 

 “Hổ Oa ca ca, muội…muội hơi căng thẳng”, phía này, Tịch Nhan ôm ngực, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn nhưng sự thực thì tim cô vẫn đang đập liên hồi, trong đôi mắt còn ngấn nước. 

 Ba năm trôi qua rồi, tiểu nha đầu năm xưa cũng đã không còn dáng vẻ non nớt ngày nào, mặc dù mới chỉ mười sáu tuổi nhưng cô đã có dáng vẻ của một cô nương duyên dáng yêu kiều, mặc dù dung nhan không phải tuyệt thế nhưng cũng nghiêng nước nghiêng thành, và quan trọng nhất chính là khí tức của cô, rất có phong thái như Cơ Tuyết Băng năm xưa, có thể coi là phong hoa tuyệt đại. 

 “Huynh ấy vẫn là ca ca của chúng ta”, ở bên, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu, nói. 

 Khác với những người khác, Hổ Oa mặc áo giáp trông như một tướng quân, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng cơ thể cậu lại vô cùng vạm vỡ rắn rỏi, mái tóc thả xuôi như thác nước, không có gió cũng tự tung bay, đặc biệt là đôi mắt hoả nhãn kim tinh trông không khác gì ngọn đuốc. 

 “Sư nương, sư phụ liệu có còn nhớ chúng ta không?”, Tịch Nhan nhìn sang Cơ Tuyết Băng ở bên. 

 “Huynh ấy sẽ nhớ tất cả mọi người”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, “còn nữa, sau này đừng gọi ta là sư nương, ta không phải sư nương của con”. 

 “Sư phụ nói rồi, người là sư nương của con”, Tịch Nhan cười khúc khích, cô không còn cảm thấy căng thẳng như ban nãy nữa. 

 “Ta và huynh ấy được định sẵn là có duyên không có phận rồi”, Cơ Tuyết Băng cười tự giễu, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa, ánh mắt có phần hoang hoải. 

 Ba năm nay cô đã thay đổi, cô vẫn giữ dáng vẻ của một nữ nhân giả trang nam, nhưng trông lại tiều tuỵ hơn, trên khuôn mặt mang theo dấu vết của thời gian, sự việc năm đó như vừa mới hôm qua vậy. 

 “Vì sao cô không phải nam nhi chứ?”, ở bên, Từ Nặc Nghiên chống cằm nhìn Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt kì quái, có lẽ trong bao nhiêu người thì cô là người duy nhất không thể nhìn thoáng. 

 Đúng như Diệp Thành nói, khi cô biết Cơ Vô Trần chính là Cơ Tuyết Băng thì đã ngỡ ngàng đến mức bật khóc, người trong lòng mình lại là một nữ tử, đúng là cái kết quá xót xa. 

 “Mĩ nữ, thực ra ta cũng rất đẹp trai đấy”, Trần Vinh Vân ghé lại gần hất đầu vuốt tóc. 

 “Cút”, Từ Nặc Nghiên tức tối mắng chửi, đến cả Ly Chương và Vi Văn Trác vừa định trêu gẹo cũng bị mắng té tát. 

 “Tỷ, không phải muội đang nằm mơ chứ?”, ở một phía khác trong dòng người, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, cô sốt ruột nhìn về phía xa hi vọng người mà mình mong chờ bấy lâu sớm xuất hiện. 


 “Vì muội kích động quá thôi”, không còn bàn tay nào để nắm, hai tay Lạc Hi đan vào nhau, cô sốt ruột chờ đợi. 

 So với cô thì Huyền Nữ và Bích Du lại điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng so với Bích Du thì nụ cười của Huyền Nữ lại mang theo sự tự giễu. Đan Chi Huyền Nữ từng cao ngạo bây giờ đã không còn tồn tại nữa. 

 Ở một hướng khác trong đám người, cả gia đình Hạo Thiên Huyền Chấn đứng thẫn thờ ở đó. 

 Hạo Thiên Huyền Chấn chốc chốc lại hít sâu, mặc dù ông ta vừa gặp Diệp Thành chưa lâu nhưng vẫn không thể tự mình trấn tĩnh lại được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.