Chương trước
Chương sau
Rầm! Rầm! Rầm! 

 Màn đêm đen không hề yên tĩnh. 

 Vân Nhược Cốc ấm áp đã trở nên hoang tàn, cả sơn cốc rung chuyển theo mỗi bước đi của Hồng Trần. 

 Thái Hư Long Cấm! 

 Diệp Thành vẫn đứng chắn trước người Nhược Hi, sử dụng bí thuật Thái Hư, hắn muốn dùng thần thông này để phong ấn Hồng Trần. 

 Nhưng Hồng Trần lại rơi vào trạng thái hư ảo tuyệt đối, dễ dàng đi qua lồng cấm của Thái Hư Cổ Long. 

 Phải đánh thế nào đây! 

 Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, Hồng Trần là đối thủ bí ẩn nhất mà hắn từng gặp, không nói đâu xa, chỉ trạng thái gần như không chết không bị thương và thần thông hư ảo tuyệt đối đã khiến hắn phải bỏ tay bất lực. 

 Có lẽ cho hắn đủ thời gian thì hắn sẽ tìm ra sơ hở. 

 Nhưng tình huống lúc này hiển nhiên Hồng Trần sẽ không cho hắn thời gian đó, hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. 

 Mở cho ta! Mở cho ta! 

 Trong lúc nguy hiểm, Diệp Thành cắn răng, Thánh huyết trong cơ thể sôi trào, bản nguyên và đạo tắc đan xen, hắn muốn vào trạng thái cận kề không chết, không bị thương ấy, chỉ như vậy hắn mới có sức chiến đấu ngang với Hồng Trần. 

 Nhưng hắn đã không thành công. 

 Vậy thì chiến! 

 Diệp Thành thầm gầm lên một tiếng, chiến long xuất hiện bay quanh người hắn, hắn đốt cháy khí huyết bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại. 

 Hàng Long Bát Hoang! 

 Lại là bí thuật mạnh mẽ khác bị hắn một chưởng đập tan. 

 Hồng Trần khẽ vung tay, năm ngón xoè ra, triện văn màu đen di chuyển trong lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh như hồng hoang, cuồn cuộn ập tới. 

 Bùm! 

 Một quyền đỉnh phong của Diệp Thành bị Hồng Trần bắt lấy, uy lực của Hàng Long Bát Hoang cũng thoáng chốc cạn sạch. 

 Vẫn chưa xong đâu! 

 Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng thành đao, lăng thiên chém xuống. 

 Coong! 

 Lại là tiếng kim loại va chạm, tuy uy lực một chưởng của hắn bá đạo nhưng vẫn không phá được áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần. 

 Mở cho ta! 

 Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn lại vung quyền, phá tan áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần. 

 Vì điều này hắn cũng phải trả cái giá đau đớn, bị một chưởng của Hồng Trần đánh vào ngực, xương ngực vỡ vụn, máu và xương cùng bay ra. 

 Bát Hoang Trảm! 

 Đột nhiên hắn dừng lại, trở tay lấy Huyết Linh Thần Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, đao mang chém xuống, kim quang dài hơn ba mươi trượng loé lên, chém nát hư thiên, uy lực vô song. 

 Điều khiến Diệp Thành muốn ói máu là Hồng Trần lại vào trạng thái hư ảo tuyệt đối đó. 

 Đao mang của Bát Hoang Trảm xuyên qua cơ thể Hồng Trần, để lại khe hở thật sâu trên mặt đất, nói cách khác một đao đỉnh phong của Diệp Thành không hề hấn gì với Hồng Trần. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành hét lên rồi lại lao tới. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Một loạt tiếng nổ chợt vang lên trong sơn cốc, khí huyết của Diệp Thành dâng lên, người hắn như lửa thiêu, tất cả thần thông mà hắn học được trong đời này đều được sử dụng hết. 

 Nhưng Hồng Trần giống như khắc tinh của hắn, thần thông nào cũng bị ông ta áp chế hoàn toàn. 

 Phụt! 

 Máu vàng bắn tung toé, hắn bay lộn ngược ra ngoài. 

 Keng! Keng! Keng! 

 Diệp Thành vừa đứng dậy, vạn kiếm phía đối diện đã rung lên, mỗi kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất. 

 Vạn Kiếm Triều Tông! 

 Diệp Thành hơi nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó. 

 Đạo thân Tinh Thần từng nói đã gặp một người đeo mặt nạ ở Bắc Sở, cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông, hơn nữa mỗi kiếm trong vạn kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất. 

 Bây giờ xem ra người đạo thân Tinh Thần gặp hôm đó chính là Hồng Trần ở phía đối diện. 

 Thiên Canh Kiếm Trận! 

 Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành bỗng vung kiếm, thi triển kiếm trận phòng ngự! 

 Coong! Coong! Coong! 

 Tiếp theo, tiếng va chạm của kim loại nối nhau vang lên. 

 Đúng như hắn thấy, Vạn Kiếm Triều Tông của Hồng Trần siêu phàm nhập thánh, mỗi kiếm đều có thể so sánh với Vạn Kiếm Quy Nhất, Thiên Canh Kiếm Trận của hắn cũng bị phá tan, Thánh thể cường đại liên tục bị đâm xuyên. 

 Phụt! 

 Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, bóng dáng Hồng Trần vọt tới như ma, thần mang nhất chỉ vô song đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, ngay cả thần hải và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải cũng bị giết ngay trong tích tắc. 

 Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, từng đánh bại cả triệu tu sĩ mà lại bị giết chính diện ở đây. 

 Đây là cảm giác của cái chết sao? 

 Giữa khoảnh khắc sinh tử, Diệp Thành nói thầm trong lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.