Chương trước
Chương sau
Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn. 

 Thời gian cứ thế dần trôi. 

 Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy. 

 Vù! 

 Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống. 

 Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động. 

 Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên? 

 Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. 

 Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên! 

 Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên. 

 Vượt qua cánh cửa đó! 

 Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế. 

 Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời. 

 Không chỉ tu vi của hắn chưa đạt mà cơ duyên vẫn chưa đủ. 

 Có thể nói đó là thử thách của trời cao, không muốn hắn bước qua cánh cửa đó vì ý chí chọc tức trời xanh của hắn, cũng vì vậy nên độ khó mà hắn cần phải vượt qua để lên tới cảnh giới thiên khó hơn rất nhiều so với chư vương liệt đại của Đại Sở. 

 “Ngươi có thể chặn ta một lần thì có thể chặn ta lần thứ hai sao?”, thần sắc của Diệp Thành lạnh băng, hắn ngẩng đầu nhìn trời. 

 “Rồi sẽ có một ngày ta vượt qua được cánh cửa đó”. 

 “Rồi sẽ có một ngày ta sẽ sát phạt cửu tiêu lật đổ cả cái gọi là trời nhưng với vẻ đạo mạo an nhiên”. 

 Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn hư không lần nữa sau đó quay người. 

 Thế nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi ý cảnh kì diệu đó thì hắn lại chợt dừng chân. 

 Diệp Thành cau mày, hắn quay người nheo mắt nhìn cánh cửa trên hư không lần nữa. 

 “Không đúng”, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn thấu gì đó, “vượt qua cánh cửa kia thì không còn là cảnh giới Thiên nữa”. 

 “Vì sao lại có hai cánh cửa?”, Diệp Thành chăm chú quan sát, vượt qua cánh cửa trước mặt thì phía sau đó còn có một cánh cửa khác, vượt qua cánh cửa đó mới là cảnh giới Thiên thực thụ. 

 “Ta đã trải qua chín tầng cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện giờ là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong rồi, vì sao còn phải vượt qua hai cánh cửa mới tới được cảnh giới Thiên?”, Diệp Thành cau mày nghĩ không ra nguyên do. 

 “Lẽ nào đây là cấm cố mà trời xanh đặt ra cho mình?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, quay người bước ra khỏi cảnh giới kì diệu kia. Thắc mắc của Diệp Thành chỉ có thể tìm Thái Hư Cổ Long để hỏi. 

 Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành chợt mở mắt. 

 Trời đã về đêm, Vân Nhược Cốc vẫn xuất hiện với cảnh tuyết và hoa bay rợp trời, bình lặng mà an yên. 

 Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ, hắn lại nhìn ngôi nhà trúc, Sở Huyên cũng đang ngủ, có lẽ vì quá mệt nên cả hai đều ngủ rất say. 

 Ừm? 

 Diệp Thành nhìn rồi bất giác cau mày, hắn vô thức nhìn sang một hướng. 

 Nơi đó hoa tuyết vẫn đang bay tứ phía, từng cánh hoa đào cũng vậy, đến cả cánh hoa và từng bông tuyết trên mặt đất đều cuộn sang hai bên. 

 Rầm! 


 Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, tiếng động vang vọng khắp nơi. 

 Người đó đến rồi nhưng thứ mà Diệp Thành nhìn thấy đầu tiên không phải là bóng người mà là đôi mắt người đó, nói chính xác là mắt bên phải của người đó, nó giống như bầu trời xao mênh mang không nhìn thấy điểm cuối. 

 Điểm quan trọng nhất là trên đồng tử của người đó có một đạo ấn kí cổ xưa vô cùng quen thuộc: Tiên Chi Luân. 

 Lục…Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.