Hiện tại tất cả mọi người đều đang rút lui, họ cũng không biết phải rút đi đâu nhưng chỉ cần cách xa Diệp Thành là đủ rồi.
“Hắn… Hắn điên rồi sao?”, bên này, giọng Ngưu Thập Tam run rẩy, ông ta vô thức lùi lại.
“Đây không phải thiên kiếp, xem ngươi sợ chưa kìa”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Ngưu Thập Tam đang sợ hãi.
“Không… Không phải thiên kiếp?”
“Có người chọc giận ông trời thôi, không phải thiên kiếp”, lời nói của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa.
“Không… phải là Diệp Thành đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ thầm nuốt nước bọt.
“Ngoài hắn ra còn ai nữa?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Lúc này ta đã thật sự hiểu cuộc tàn sát này của hắn vì điều gì rồi. Hắn giết người, chống lại trời, ép mình đi vào đường cùng!”
“Diệp Thành, cầu xin ngươi đừng như vậy mà!”, Sở Linh run lên, hai mắt lệ nhoà.
“Đây mới là đạo của ngươi sao?”, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ta chỉ nói một lần thôi, không muốn hắn chết thì ở yên đây đi”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định, trịnh trọng còn mang theo vẻ uy nghiêm của chí tôn.
Phụt!
Hắn ta vừa dứt lời, người Diệp Thành nứt ra, máu đen bắn tung toé.
Cảnh tượng này khiến những người đã trốn đi rất xa hơi giật mình, bởi vì mọi thứ quá lạ lùng.
Thiên kiếp chỉ nhằm vào một mình hắn?
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654194/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.